Chương 46

Nhưng hôm nay gặp phải, mới phát hiện những người này không chỉ là giáo dưỡng công chúa quá mức nghiêm khắc, mà trực tiếp không coi chủ tử ra gì, những lời kia thật sự buồn cười, hoàn toàn không để công chúa vào mắt, thậm chí còn có người còn dám động thủ.

Điều này khiến cho Thiệu Tuần quả thực kinh sợ đan xen, hiểu rõ nếu không triệt để xử lý người này để gϊếŧ gà dọa khỉ, Nhị công chúa sau này không nhất định có thể bị mài ra tính cách gì.

Hoàn toàn đắc tội thì như thế nào? Loại điêu nô này, không nhanh chóng xử trí còn giữ lại ăn tết à?

Nàng vĩnh viễn không quên được chuyện công chúa đưa than trong ngày tuyết, tại lúc nàng chật vật nhất mà ra tay hỗ trợ, hơn nữa tính tình của nàng ấy rất mềm yếu yên lặng, khiến cho người ta không nhịn được thương tiếc, hôm nay thấy tình cảnh này, liên tưởng đến kết cục không biết tốt xấu của Nhị công chúa ở kiếp trước, càng thêm có loại tự trách trong lòng.

Nhũ mẫu vừa hận vừa sợ, mạnh miệng nói: "Chúng nô tỳ chẳng qua sợ ngài ấy đi ra ngoài trời nắng bị cảm nắng, bởi vậy mới nói hai câu..."

"Nói hai câu?" Thiệu Tuần từ nhỏ đến lớn còn chưa từng thấy loại người này, tức giận tới mức ngực phập phồng kịch liệt: "Ngươi xem ta là người điếc, cái gì cũng không nghe thấy hay sai?"

"Tiểu thư, ngài làm vậy không có ý nghĩa." Nhũ mẫu thấy Thiệu Tuần không chấp nhận lời nhận sai của bà ta, dứt khoát không lấy lòng nữa, trong lời giấu kim nói: "Trong cung cũng không phải là Anh Quốc Công Phủ, muốn hỏi tội cũng còn nương nương ở đây, tay ngài không duỗi dài được như vậy đâu."

"Phải không?" Thiệu Tuần cười lạnh: "Ngươi nhìn xem ta có thể duỗi tay dài như thế hay không nhé."

Nói xong nàng mở cửa ra, cất cao giọng nói: "Người trong viện này đều đã chết hết rồi à? Còn không nhanh chóng tới đây?!”

Thanh âm của nàng lúc này rất có hai phần chấn nhϊếp, hạ nhân vốn đều đang lười biếng không thấy bóng dáng đều ngươi đẩy ta ta đẩy ngươi xếp hàng đứng trước cửa.

Thiệu Tuần trầm giọng xuống: "Thì ra vẫn còn khỏe mạnh lắm, vậy làm phiền các ngươi đi mời Cung phi nương nương đến đây một chuyến."



Những người này hai mặt nhìn nhau, nhìn sắc mặt nhũ mẫu xanh mét, do dự không ai dám động đậy.

Thiệu Tuần cười lạnh: "Chuyện hôm nay vốn sẽ không tính là trên đầu các ngươi, nhưng nếu các ngươi không mời Cung phi, rất tốt, ta sẽ tự mình đi mời Thục phi, đến lúc đó cũng không phải là chuyện có thể qua đi đơn giản đâu.”

Những người này bị lời nói của Thiệu Tuần khiến cho giật nảy mình, vốn dĩ hậu cung không có người quản chuyện ở viện công chúa, một là phần lớn sẽ không biết tình trạng những người này dám xấc láo với chủ tử đến như vậy, hai là không có người đi tố cáo, quản sự của các nương nương cũng vui vẻ nhẹ gánh không quan tâm, dù sao khuê nữ cũng không phải do họ sinh ra.

Nhưng nếu thật sự bị Thiệu Tuần kinh động tới Thục phi, vậy họ dám không chậm trễ không chăm sóc công chúa của Hoàng đế, nhất định sẽ bị phán quyết nặng nề, đến lúc đó một người trong viện cũng sẽ không thoát.

Ngay lập tức có người bất chấp ánh mắt như gϊếŧ người của nhũ mẫu, nhanh như chớp chạy đi mời Cung phi.

Nhị công chúa mới là người bị bắt nạt, nhưng hiện tại nàng ấy lại không ai nhìn, chỉ trấn an Thiệu Tuần: "Tuân nhi, cô bớt giận."

Thiệu Tuần lắc đầu, kéo theo Nhị công chúa về phòng ngồi xuống: "Điện hạ, ta đang tức giận thay ngươi mà."

Nói xong nàng lại sợ Nhị công chúa mềm lòng, nhớ đối phương là nhũ mẫu của nàng ấy, không nỡ trừng phạt bà ta, khuyên nhủ: "Điện hạ, nhũ mẫu này lấy hạ phạm thượng, thật sự rất đáng hận, cho dù khi trước có hầu hạ ngài, vậy mấy năm nay làm mư làm gió cũng đã không còn gì, hôm nay cho dù thế nào ta cũng sẽ nhất định phải triệt để xử lý bà ta, bằng không để bà ta ở bên cạnh ngài sợ sé có hậu hoạn... Lát nữa, ngài đừng cầu tình cho bà ta.”

Trong mắt Nhị công chúa vẫn còn nước mắt, lúc này nín khóc mỉm cười: "Tuần Nhi, cô coi ta là người nào, cô vì tốt cho ta, ta sao có thể còn không biết tốt xấu chứ?"

Trong lòng Thiệu Tuần có chút an ủi, "Điện hạ, những người này chỉ là thấy ngài có tính tình tốt, nếu ngài tự mình đứng lên, cho bọn họ thêm mấy người lá gan cũng không dám kiêu ngạo đến mức này.”

Nhị công chúa cúi đầu: "Chính ta cũng biết... Nhưng đã sớm thành thói quen, mẫu phi luôn bảo ta nghe lời, nói nếu ta làm tót mọi việc thì sẽ không có ai giáo huấn ta, như hiện tại, nhất định vì ta có sai lầm... Đã nhiều năm như vậy, ta, ta cũng không biết điều gì là đúng nữa.”