Chương 15

""Có điều chúng ta đồng thời cũng phải làm tin tức cho anh ấy, anh ấy chụp Ứng Doãn, chúng ta chụp anh ấy, không có gì đáng ngại chứ?""

""Không có gì đáng ngại." Ứng Dư đứng lên nói: "Cô đi làm việc trước đi, tôi đi xem một chút."

"Cô còn muốn đi giám sát sao?" Dương Phái ngạc nhiên xong thở dài nói: "Tôi cũng muốn có người chị giống như cô."

"Vừa rồi cô vừa gọi tôi là cái gì nhỉ, quên rồi?" Ứng Dư cũng nghiêm mặt.

Dương Phái hiểu ý cười cười.

...

Bên trong phòng chụp ảnh không ít người, Ứng Doãn đang ở bên trong phòng hóa trang thay đồ, Ứng Dư tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Ánh mắt đảo qua phía trước, Ứng Dư nhìn thấy một người mặc áo thun denim loay hoay máy ảnh, cô nhíu lông mày. Đây không phải là cái tên cười xấu xa sao, tại sao anh ta lại ở chỗ này.

Triệu Tiểu Huệ chạy tới, kích động nói: "Ứng tổng, lần này tốt rồi, không lên hot search mới lạ."

"Sao lại nói vậy?"

"Nhϊếp ảnh gia Hoa kiều nhận được giải thưởng quốc tế lớn lần đầu tiên chụp ảnh chân dung cho tạp chí ở trong nước, bản thân đã là một điểm nóng rồi."

"Ồ." Ứng Dư nhìn về phía người đang cúi đầu điều chỉnh thử: "Là người kia?"

"Chị không biết sao?" Triệu Tiểu Huệ có chút kinh ngạc: "Anh ấy và chị đã từng cùng nhau vào trong "Biz", là tin tức ngay trang kế tiếp sau chị." Nói xong, người lập tức biến thành dáng vẻ say mê: "Người này vô cùng nổi tiếng, có tài có sắc, rất nhiều người thích anh ấy đó. Chúng ta nói một chút về quá trình hợp tác, là có thể kéo dài điểm nóng này đến lĩnh vực nghệ thuật, tạo cho đại... Ứng Doãn hình tượng nghệ thuật." Suýt chút nữa nói ra miệng, cô ta chột dạ.

Thảo nào cảm thấy có chút ấn tượng, lúc này Ứng Dư mới nhớ ra: "Chụp xong cô đi vào đây một chút."

Triệu Tiểu Huệ nhận lệnh rồi lại bày vẻ mặt si mê với người ta.

Ứng Dư không có hứng thú với người không liên quan, cô lại kiểm tra hòm thư một lần nữa, khi ngẩng đầu lên phát hiện ra người đàn ông kia đang nhìn mình, bên trong đôi mắt sâu thẳm ngậm lấy thần sắc không rõ. Ngay khi Ứng Dư định nhìn về hướng khác, anh không báo trước hơi chớp mắt trái, còn bày ra nụ cười bất cần đời, sau đó thu hồi ánh mắt.

Tình huống này là như thế nào, anh đang chào hỏi sao? Ứng Dư rất muốn trợn mắt trừng một cái, người này không mặc trang phục trang trọng thì lại càng lộ vẻ bất chính.

Chuẩn bị bắt đầu quay chụp, Dương Phái cũng tới, cô làm người trung gian giới thiệu: "Vị này là Dịch Trạc, nhϊếp ảnh gia Hoa kiều tiếng tăm lừng lẫy. Còn người đẹp bên cạnh tôi là tổng giám đốc của công ty giải trí DEL.Y, Ứng Dư."

Dịch Trạc nghiêm trang vươn tay, lại nhếch môi nói: "Chào người đẹp.""

Ứng Dư chần chừ, không thể làm mất mặt Dương Phái, nên cô cũng đưa tay ra trả lời: "Xin chào."" Người đối diện quá cao, cô phải ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy.

Hai tay nắm lại, Dịch Trạc dùng một chút lực đạo, Ứng Dư có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ mình đang nhíu mày ở trong con mắt người đối diện, đương nhiên cô cũng nhìn thấy ý cười ẩn sâu trong đôi mắt đen.

""Anh Dịch muốn phát triển ở trong nước, đã thành lập phòng làm việc, mong là sẽ có cơ hội hợp tác với mọi người."" Dương Phái nói với Ứng Dư những lời này, biểu hiện rõ ràng quan hệ của hai người, cô lại nói với Dịch Trạc: ""Lần chụp này xin nhờ anh.""

Dịch Trạc tỏ vẻ khảng khái: ""Rất tình nguyện cống hiến công sức vì người đẹp.""

Dương Phái nhìn xung quanh một chút, rất ngạc nhiên.

""Chưa chụp sao?"" Ứng Doãn ăn mặc xinh đẹp đứng trước bối cảnh không kiên nhẫn, hỏi trợ lý thời gian.

Ứng Dư rút tay lại nói: ""Chờ mong tác phẩm của anh. Chúng ta bắt đầu đi.""

“Ok."" Dịch Trạc đồng ý, không nói lời dư thừa, lập tức đi quan sát người mẫu.

Dương Phái cảm thán: ""Một câu người đẹp hai câu người đẹp, vẫn là Ứng tổng của chúng ta có mặt mũi.""

Ứng Dư nghe không hiểu.

Dương Phái giải thích: ""Có thể cô không hiểu rõ. Anh ấy nổi tiếng không thích ràng buộc, có rất nhiều người mời đều không mời được, nãy còn vừa nói cống hiến sức lực vì cô, cô nói xem thể diện của cô có lớn không?""

""Khách sáo mà thôi."" Ứng Dư hờ hững.

Dương Phái liếc mắt giở trò xấu nói: ""Cũng không chắc nha.""

Ứng Dư chỉ coi là câu nói đùa, trừng mắt nhìn Dương Phái một chút rồi nhìn lên màn hình máy tính, cô không phải đến để nói chuyện tào lao.

Dịch Trạc vừa chỉ đạo Ứng Doãn vừa quay chụp, lập tức tiến vào trạng thái làm việc, dáng vẻ nghiêm túc rất hấp dẫn người khác. Mặc dù anh để cho người ta cảm thấy không quá đứng đắn, nhưng mà về phần cứng không thể không nói, đôi tay cầm máy ảnh DSL kia thật sự đẹp mắt, chứ còn chưa nói đến mặt. Một đám con gái dồn lực chú ý không ngừng lên người anh, hoàn toàn quên người được chụp, chỉ có Ứng Dư còn đang chú ý.

Âm thanh tanh tách tanh tác không ngừng vang lên, Ứng Dư đột nhiên ngắt lời: ""Những cảm giác này không ổn."" Tất cả mọi người nhìn qua, cô nói với Ứng Doãn: ""Ánh mắt của cô nhu hòa một chút, động tác đừng quá khoa trương.""

Ứng Doãn liếc nhìn trần nhà, phiền lòng thở ra một hơi, hiển nhiên không chấp nhận việc chỉ đạo.

Ứng Dư còn nói: ""Làm phiền anh đừng thuận theo cảm giác của cô ta mà đi, thứ chúng tôi muốn không phải là hiệu quả này.""

Dịch Trạc nhướng lông mày không nói gì, lại tiếp tục quay chụp.

Chụp mấy bức Ứng Dư lại lên tiếng: ""Vẫn chưa được, lại một lần nữa.""