Chương 16

Trong trường quay rất yên tĩnh, Dương Phái vô cùng xấu hổ, cô chắc chắn Dịch Trạc chưa từng bị đối xử như thế này, nhưng lại không tiện nói gì, chỉ nháy mắt ra hiệu để thợ trang điểm qua trang điểm lại, hóa giải bầu không khí rồi tiếp tục. Kết quả không tới một lát, Ứng Dư lại ngắt lời, cô vô cùng không hài lòng với hiệu quả quay chụp.

""Cô có thôi đi không!"" Bị giày vò mấy lần, Ứng Doãn nổi giận: ""Không được thì cô lại đây chụp đi.""

Ứng Dư không nhanh không chậm đáp lại: ""Tôi chụp thay cô, có phải là cũng để tôi nổi tiếng thay cô không?""

""Đây là cô đang cố ý giày vò tôi!""

Buổi sáng rồi đến buổi chiều, Ứng Doãn có thể chịu đến lúc này đúng là không dễ gì, giờ phút này vẻ mặt của cô ta hoàn toàn không hợp với chiếc váy thục nữ trên người.

Triệu Tiểu Huệ a ồ một tiếng, thầm nghĩ đại tiểu thư lại bị mất mặt mà xấu hổ. Trợ lý Tiểu Vương vội vàng chạy đến quạt gió, hạ nhiệt độ.

""Từ từ tìm cảm giác, tất cả đừng nóng vội."" Dương Phái hòa giải, cô hiểu rất rõ quan hệ của hai chị em, nếu như không phải có quan hệ tốt với Ứng Dư, thì cô cũng sẽ hiểu lầm.

Ứng Doãn rất phiền muộn: ""Không phải chỉ là chụp ảnh thôi sao, cô còn muốn chụp như thế nào?""

Ứng Dư quát lớn: ""Cô tự tới nhìn một chút đi, chụp như này có thể dùng sao?"" Vừa mới dứt lời, một bình nước rót xuống từ trên đầu cô, làm ướt vai.

Một đám người kinh ngạc đến ngây người, ai nấy đều há to miệng không phát ra được lời nào.

Ứng Doãn cũng kinh ngạc, có điều cô ta nhanh chóng hứ một tiếng: ""Đáng đời.""

""Nhanh lấy khăn tới đây."" Dương Phái phân phó rồi lớn tiếng chất vấn: ""Anh làm cái gì vậy?""

Tiện tay ném cái bình rỗng đi, Dịch Trạc không có biểu cảm gì, nói: ""Tôi cảm thấy cô cần tỉnh táo một chút.""

Một giọt nước thuận theo làn mi nhỏ xuống, mắt Ứng Dư cũng không nháy một cái, thân thể vẫn thẳng tắp như cũ.

""Lúc quơ tay múa chân thì xin mời làm rõ mình là ai trước."" Dịch Trạc lạnh lùng bồi thâm một câu.

""Anh..."" Dương Phái còn chưa nói xong, lập tức im lặng.

Mặt của Dịch Trạc bị đánh lệch qua một bên, đám người hít sâu một hơi, đặc biệt là Triệu Tiểu Huệ, miệng há có thể nhét vừa hai quả trứng vịt.

""Hiện tại đã rõ tôi là người như thế nào chưa?"" Ứng Dư lạnh lùng mở miệng.

Dịch Trạc sờ cằm rồi quay đầu lại, khóe miệng dường như có vết máu, anh liếʍ một chút, đám người lại hít vào một ngụm khí lạnh.

Ứng Dư không để ý áo ướt đẫm, vượt qua một đống người hỏi: ""Cô biết chụp như thế nào rồi chứ?""

Ứng Doãn ngoảnh đầu lại nhìn Ứng Dư lạnh lùng cứng rắn nên có chút sợ hãi. Cô ta nhếch môi hừ hừ, đi lại trở về bối cảnh.

Dương Phái đưa khăn qua, nói: ""Thay quần áo đi.""

""Không cần, chụp xong rồi nói."" Ứng Dư cầm khăn xoa xoa, giương mắt nói: ""Dịch đại sư, tiếp tục thôi chứ?""

Dịch Trạc nhếch cằm, đôi mắt sắc ảm đạm.

Thấy người không nhúc nhích, Ứng Dư nói móc: ""Sao vậy, Dịch đại sư còn chưa giội đủ?""

""Làm sao dám chứ."" Dịch Trạc đột nhiên biến đổi thành dáng vẻ cười đùa tưng tửng, tỏ vẻ rất sợ nói: ""Lực tay của người đẹp quá lớn, suýt chút nữa tôi đã sợ không chịu đựng nổi rồi.""

Dương Phái khẽ giật khóe miệng một cái, vào mấy lần tiếp xúc trước cũng không phát hiện ra anh là người lỗ mãng, lần này đúng là mở rộng tầm mắt. Lại nói lá gan của anh cũng thật lớn, còn dám động vào Ứng Dư, thật là không phụ biệt danh ""Nhϊếp ảnh gia lang thang"", lúc nào cũng chuẩn bị tốt cho chữ ""Lang thang"".

Ánh mắt của người đẹp không quá hiền lành, Dịch Trạc gượng cười hai tiếng rồi hỏi: ""Cô từng có cảm giác yêu đương chưa?""

""Cảm giác yêu đương?"" Ứng Doãn nói thầm một tiếng, không biết suy nghĩ thứ gì, lập tức hiện ra nụ cười sáng rỡ.

""Đúng, chính là loại trạng thái này."" Dịch Trạc cầm máy ảnh lên tanh tách mấy tấm, anh lại nói mấy từ nhắc nhở, biểu hiện của Ứng Doãn càng ngày càng tốt, lúc này Ứng Dư cũng không ngắt lời nữa.

Chụp xong, Ứng Dư tự chọn lấy một tấm làm trang bìa, Dương Phái cầm tấm ảnh này so sánh với những tấm ảnh trước đó, đúng là có sự khác biệt rất lớn. Chỉ nhìn vào hình tượng, những tấm chụp trước đó cũng rất tốt, không thể nghi ngờ trình độ của Dịch Trạc, nhưng Ứng Doãn cho người ta cảm giác rất ngạo mạn, có một chút khoảng cách. Sau đó thay đổi rất nhiều, khuôn mặt tươi cười trong sáng tan trong khung cảnh màu hồng phấn, tổng thể toát ra không khí ngọt ngào ấm áp, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn nhìn thêm mấy lần nữa.

Ứng Doãn cũng rất thích tấm ảnh trang bìa này, để trợ lý copy ra mấy tấm. Tất cả mọi người đang kết thúc công việc, cô ta đi đến bên cạnh Dịch Trạc nói: ""Này, anh đến công ty của chúng tôi đi.""

Dịch Trạc dọn dẹp máy ảnh, không nghe hiểu người bên cạnh nói gì.

Ứng Doãn còn nói: ""Anh chụp không tệ, đến công ty của chúng tôi làm việc đi, chụp cho tôi.""

Lúc này Dịch Trạc đã nghe hiểu, anh nghiêm túc đáp lại: ""Chỉ sợ không được, hình như đã đắc tội với người ta.""

""Không cần để ý đến cô ta, tôi nói anh có thể đến thì anh có thể đến."" Ứng Doãn bày ra bộ dạng ""Tôi có thể quyết định"".

Dịch Trạc vui vẻ: ""Cô nói thật?""

Nét mặt tươi cười anh tuấn đập vào mắt Ứng Doãn, cô ta giật mình nói: ""Nói nhảm, tôi còn có thể nói đùa anh sao?""

Trợ lý Tiểu Vương thúc giục: ""Ứng tổng nói phải đi về rồi.""