Chương 40

Bành Lãng đang sớm chờ ở bên ngoài, vì vợ tương lai đắc tội với anh em, anh ta còn không đợi sao được.

Lúc Ứng Dư và Dịch Trạc đến, Bành Lãng trợn tròn mắt, vậy mà anh em lại đến cùng một cô gái, lại là một người đẹp, có được sự đồng ý của anh ta hay chưa đấy. Dịch Trạc còn đang mặt mày mày dạn, đột nhiên bị Bành lãng kéo sang một bên chất vấn, Ứng Dư bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh chất lượng siêu tốt, đi liền một bước vào trong viện.

"Mau chóng khai thật với người anh em, cô gái kia là có chuyện gì, nhân tình?" Gương mặt tao nhã của Bành Lãng trở nên xảo trá lạ thường, giống như con cừu nhỏ mặc thêm một lớp da sói cướp được, vẻ mặt và khí chất thật sự không hợp.

Dịch Trạc ghét bỏ đẩy móng vuốt đang dính chặt trên áo sơ mi: "Tránh ra, hôm nay tôi là nhân vật chính, đừng phá hỏng hình tượng của tôi." Anh cố ý chọn bộ này, nhìn qua còn nghiêm chỉnh một chút.

Bành Lãng vừa định chế giễu hai câu, Dịch Trạc đã đẩy anh ta đi, từ chỗ cách xa mấy mét ném lại một câu: "Suy nghĩ cho chính mình đi, lời vừa nói đừng để cô ấy nghe thấy, cẩn thận..."

Tiếng cười gian truyền đến tai Bành Lãng, anh hiểu lầm thành Dịch Trạc che chở cho Ứng Dư, cười ha ha rồi đột nhiên hô to: "Này! Chị tôi..." Anh ta còn chưa hô xong đã phải nhịn lại, người đang tiến vào.

Màn nghi lễ khai mạc thủ công nghệ kéo dài trong một tiếng đã kết thúc, Ứng Dư đi cùng những người quen cũ nói chuyện, một lát sau Bành Lãng cũng bu lại. Bên này người hơi nhiều, Bành Lãng không chủ động nói chuyện với Ứng Dư, anh ta thừa dịp người khác nói chuyện mà lặng lẽ đánh giá Ứng Dư, Ứng Dư tất nhiên là chú ý được. Bạn bè của con người kia nhất định cũng không phải là người tốt lành gì, Ứng Dư quay người tự mình đi tham quan.

Chậm rãi bước trở ra, Ứng Dư hơi có vẻ bất ngờ. Hai triển lãm cá nhân được làm cùng một chỗ, trong đại sảnh trưng bày các loại đồ sứ và hàng thủ công mỹ nghệ cùng đốt huân hương, giữa không trung lại treo hình ảnh thành thị và thiên nhiên, rất có cảm giác truyền thống và hiện đại va chạm vào nhau. Đáng nhắc tới chính là ảnh chụp được treo một cách có sắp xếp ở vị trí gian hàng, cao thấp đan xen vào nhau, tập hợp lại càng tăng thêm sức mạnh, người không biết rõ còn không nghĩ đây là một triển lãm cá nhân. Hóa ra cô muốn ra oai phủ đầu, xem ra đã thất bại, có điều đây tuyệt đối là sự khıêυ khí©h.

Đi đến phía nam của khu triển lãm, Ứng Dư nhìn thấy qua cánh pha lê là Dịch Trạc đang tiếp nhận phỏng vấn ở một khu khác, dáng vẻ áo sơ mi trắng phối hợp với quần âu kia, không cần có bố cảnh cũng có thể lên trang bìa tạp chí. Ứng Dư không quan tâm những thứ này, cô nhìn chằm chằm gương mặt của Dịch Trạc hồi lâu, hoài nghi rất nhiều lần đó chính là người mặt dày vô sỉ trước đó muốn đi nhờ xe đó sao, tính cách vô lại đó thật là uổng phí vẻ đẹp bên ngoài, cô dừng suy nghĩ, lại đi dạo xung quanh.

Bên cạnh gian hành trung tâm treo một bức tranh phong cảnh về thị trấn nông thôn nhỏ, hấp dẫn ánh mắt của Ứng Dư, cô bất tri bất giác nhìn đến thất thần.

"Ứng tổng cảm thấy triển lãm này của tôi thế nào?" Dịch Trạc không biết xuất hiện ở chỗ này từ lúc nào, một chút tiếng động cũng không có.

Có thể là khách sáo thuận miệng, Ứng Dư lại nói: "Cũng có chút tài năng."

"Ứng tổng quá khen." Dịch Trạc phối hợp khiêm tốn trả lời, tay vỗ lên khúc gỗ được điêu khắc phức tạp, anh còn nói: "Vị người đẹp thủ công mỹ nghệ này cũng không thiếu hoa tay."

Ứng Dư dời mắt từ trên tấm ảnh, nhẹ nhàng quét đến trên mặt Dịch Trạc, cô không trả lời, yên lặng chờ anh nói tiếp.

"Cô là Ứng tổng... Tôi nghĩ lại..." Dịch Trạc làm ra vẻ như trầm tư suy nghĩ, rồi giống như mang theo hào quang mà nói: "Là bạn cùng phòng thời đại học, hay là đối tượng quỹ ngân sách Cẩm Dư giúp đỡ, Ứng tổng cảm thấy xưng hô nào phù hợp hơn?"

Nói không dài, nhưng tin tức lộ ra rất nhiều. Đầu tiên, vị người quen cũ này có quan hệ với Ứng Dư khác quan hệ bạn cùng phòng cũng không biết, nói chi đến người ngoài. Tiếp theo, cái mác giúp đỡ là giúp đỡ công nghệ dân gian phát triển, tuy là quỹ ngân sách Cẩm Dư đứng tên, nhưng đó là Ứng Dư bỏ tiền, đúng ra là danh nghĩa cá nhân, cũng không công khai đối tượng giúp đỡ. Những tin tức này đều bị đào lên, Ứng Dư không thể không nhìn kỹ lại người trước mắt một lần nữa, ánh mắt cũng trở nên sắc bén. Mà lúc này, Dịch Trạc vẫn mang theo nụ cười thiện chí, vừa rồ anh chỉ mới liên hệ ngắn gọn thôi.

Tiếng giày cao gót bén nhọn từ xa mà đến gần, tiếng nói bình ổn lại mang theo vẻ áp chế đánh vỡ không khí vi diệu: "Là người chủ trì, tùy ý đi ra ngoài có phải là có chút thất lễ không?"

Ứng Dư nhìn qua một bên Dịch Trạc, nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, có một chút kinh ngạc. "Người đàn bà thép" cũng thích nhϊếp ảnh? Đương nhiên không phải. Ứng Dư nghĩ đi nghĩ lại mới phát hiện, P&L không phải là viết tắt của Bành Lam sao. Có điều việc này không phải là trọng điểm, vừa rồi "Người đàn bà thép" nói về phía Dịch Trạc, Ứng Dư thu tầm mắt lại, thế mà nhìn thấy Dịch Trạc cứng đờ mặt...

"Chị Lam." Dịch Trạc gọi một tiếng vô cùng trịnh trọng, ung dung thản nhiên quay người chuyển qua đứng cạnh Ứng Dư, sóng vai với cô.