Chương 41

Ứng Dư còn lâu mới nguyện ý đứng thành một đôi với anh, nhưng lo ngại nơi đông người không tiện làm gì, cô chào hỏi trước. Bành Lam là nhân vật khá nổi tiếng, lại lớn hơn cô, khách sáo trước cũng là đúng.

Bành Lam nhìn Dịch Trạc một chút, sau đó mới đáp lại Ứng Dư, nghe như câu nói bình thường, nhưng ánh mắt của cô ta có chút xa cách.

Năm ngoái, chủ tịch tập đoàn Bành Thị trúng gió đã lùi ra khỏi công ty, Bành Lam sớm tiếp quản trở thành người cầm lái. Người này tính cách cứng nhắc, làm việc mạnh mẽ dứt khoát, thủ đoạn cực kỳ giống đàn ông, nên mới có biệt danh "Người đàn bà thép giới kinh doanh". Có thể nhận ra, cô ta... đáng sợ như thế nào.

"Ứng tổng cũng thích nhϊếp ảnh?" Bành Lam hỏi.

"Đến cổ vũ cho bạn." Ứng Dư trả lời có chút trái lương tâm.

"Bạn?" Bành Lam lại nhìn về phía Dịch Trạc, mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu.

Dịch Trạc thanh thản nhìn bốn phía, không đối mặt với Bành Lam.

"Ứng tổng?" Bành Lãng nghe được tiếng nói thì chạy tới tham gia náo nhiệt: "Lại là một vị nữ cường nhân sao?" Anh ta mập mờ nhìn Dịch Trạc một chút, cười ha hả hỏi: "Ứng tổng làm việc ở đâu?"

"Công ty giải trí DEL.Y." Dịch Trạc lên tiếng, hấp dẫn ánh mắt của hai chị em. Ứng Dư chưa kịp đọc nhấn rõ từng chữ, đang suy nghĩ mình có người phát ngôn từ lúc nào.

Nhìn tốc độ phản ứng này, Bành Lãng càng thấy có chuyện ẩn ở bên trong. Anh ta đè sự hiếu kỳ trong lòng xuống, bừng tỉnh đại ngộ nói: "À, là công ty quản lý giải trí đó sao, có chút ấn tượng." Anh ta chỉ nói vô ý, nhưng người bên ngoài nghe có chút gì đó.

Giới kinh doanh vốn là nơi cá lớn nuốt cá bé, doanh nghiệp còn phân lớn nhỏ với cao thấp, loại công ty con mới bộc lộ tài năng giống như DEL.Y không thể đánh đồng với tập đoàn Bành Thị, lĩnh vực cũng khác biệt, nếu nhất định phải so sánh, thì chỉ có tập đoàn Cẩm Dư mới có thể đứng cùng một chỗ.

Cùng là người nối nghiệp, khởi điểm và thành tựu của Bành Lam đều cao hơn Ứng Dư, trình độ được coi trọng cũng không hoàn toàn giống nhau, Bành Lãng thuận miệng nói ra một câu đã vô hình gièm pha Ứng Dư, đây không phải là xem thường tổng giám đốc đến từ công ty nhỏ sao.

Bành Lam sửa đổi: "Ứng tổng cũng là cổ đông của tập đoàn Cẩm Dư, em chú ý từ ngữ." Cô ta chỉ hơi dùng một chút giọng điệu dạy bảo, Bành Lãng đã rụt lại như một con chuột. Ánh mắt chuyển trở về, Bành Lam dùng giọng điệu trịnh trọng nói: "Mong Ứng tổng gửi lời thăm hỏi của tôi đến bác trai, ở phía chúng ta vẫn luôn tìm kiếm đột phá trong lĩnh vực mới, hi vọng có thể có cơ hội hợp tác dự án nào đó." Cô ta vừa nói xong, sắc mặt của ba người còn lại xuất hiện trình độ thay đổi khác nhau.

Đây mới là cao thủ. Không nói đến quan hệ giữa Ứng Dư và Ứng Yến Bang, tuy cô là cổ đông, nhưng không có thực quyền, không giống như Bành Lam còn chưa tốt nghiệp đại học đã tiến vào công ty của nhà mình mà tôi luyện đến bây giờ, nắm quyền lớn. Mà lại Ứng Dư không quản được những thứ này, mà quản được thì làm sao, Ứng Yến Bang có thể nghe cô sao.

Khiến cho người ta khó chịu đồng thời con duy trì thái độ đúng mực của bản thân, trình độ của Bành Lam không phải là cao bình thường.

Người ngạc nhiên nhất là Bành Lãng, chị của anh ta vẫn luôn lòng dạ cao ngạo, bình thường sẽ không bày ra thái độ khiến cho người ta khó xử, nguyên nhân của việc này, anh ta rất muốn nói là nữ cường nhân cũng chỉ là người thường. Tiếp theo là Ứng Dư, vừa đến đã gặp phải địch ý, nói chuyện không phù hợp, có điều cô có thể đoán ra lý do đại khái. Dịch Trạc không biểu hiện ra điều gì, cuối cùng chỉ nhìn thẳng vào Bành Lam một lần.

Ứng Dư không kiêu ngạo không tự ti đáp lại: "Điều này tha thứ là tôi không thể, khác nghề như cách núi, Bành tổng dù sao vẫn là nên nói chuyện với cha tôi thì sẽ có chủ đề chung."

Nét kinh ngạc chợt lóe lên, Bành Lam hiện ra một phần thần sắc khác thường, không nghĩ tới Ứng Dư có thể bình tĩnh trả lời.

Bành Lãng không khỏi muốn woa lên một tiếng, còn có người có thể ra mặt khiêu chiến với chị, vô cùng bội phục. Anh ta nhìn về phía Dịch Trạc, muốn biểu thị vẻ cảm thán, chỉ thấy Dịch Trạc dùng ánh mắt đấu với anh ta: "Xem đi, cậu có tư cách chê cười người khác sao?"

"Khụ khụ..." Bành Lãng che miệng lúng túng tự giới thiệu: "Bành Lãng, tôi là... Quán trưởng ở đây." Lúc đầu anh ta muốn nói mình là con út của Bành gia, lời vừa đến khóe miệng đã nén trở về. Người nhàn rỗi cũng không muốn mất mặt xấu hổ, còn là trước mặt hai vị nữ cường nhân này.

"Xin chào." Ứng Dư có chừng mực, bày ra gương mặt tươi cười, lại nói với Bành Lam: "Thật hân hạnh gặp được Bành tổng, tôi còn có chút việc, không ở lại nói chuyện nữa, tạm biệt."

Dịch Trạc ngăn ở phía trước nói: "Ứng tổng thật sự không cho mặt mũi rồi đấy? Mới đến một lúc đã muốn đi."

Ứng Dư ra dáng mở thiệp mời ra nhìn xem: "Phía trên này cũng không có quy định phải xem bao lâu, Dịch đại sư muốn đẩy người khác vào chỗ khó sao?"

Theo cách nói này, Dịch Trạc hối hận đã không thêm giới hạn thời gian vào, anh lấy từ sau ra chiếc điện thoại, nhìn nhìn, là tư thế muốn đi.

Bành Lãng thấy tình hình không đúng, đột nhiên nói: "Chị, tiệc tối để Dịch Trạc đi với chị đi, hôm đó em còn có việc." Vì vợ mà không vâng lời chị, bán anh em, anh ta thật liều.