Chương 42

Dịch Trạc quay đầu lại, tròng mắt suýt rớt ra.

Lần này Bành Lam không phê bình hành vi em trai không vâng lời, bình thản nói: "Các người đã thương lượng xong rồi?"

"Cậu ta chưa từng thương lượng với tôi." Dịch Trạc ha ha cười, khóe môi lại run rẩy: "Hôm đó tôi cũng có việc phải làm."

Bành Lãng lập tức chất vấn: "Anh nhàn muốn chết, có thể có chuyện gì chứ."

Dịch Trạc nghiêng mặt mà nhếch một bên khóe miệng, cười không có ý tốt.

Bành Lãng nuốt một ngụm nước bọt, nụ cười này của người anh em, anh ta cảm thấy không ổn lắm. Nhưng lời nói cũng đã nói ra rồi, không thể bỏ dở nửa chừng, Bành Lãng đánh sự chú ý lên người Ứng Dư, cười híp mắt nói: "Dạ tiệc từ thiện thứ tư, Ứng tổng cũng đi sao?"

Ứng Dư đang hoảng hồn vì từ "Chị", hàm hồ gật đầu.

Bành Lãng chờ được cơ hội, nháy mắt với Dịch Trạc, im lặng hỏi lại: "Làm sao nào, có đi hay là không?"

Cái thóp bị nắm chặt, Dịch Trạc rút kinh nghiệm xương máu, gượng cười nhả chữ: "Chuyện của tôi không quan trọng bằng cậu."

"Đừng nên miễn cưỡng." Gian kế của Bành Lãng đã đạt được, mặt mày hớn hở.

"Không miễn cưỡng." Tiếng nói này là được bay ra từ kẽ răng của Dịch Trạc.

Bên này đấu trí đấu dũng, bên kia tĩnh lặng lạ thường. Bành Lam vốn có gương mặt cứng nhắc lại ăn nói càng trở nên có ý tứ hơn, Ứng Dư dường như đang suy nghĩ gì đó, không chú ý cô ta đang nhìn mình.

Bành Lãng đang chiếm thế thượng phong nên không kiêng nể gì cả, hỏi vẻ tám chuyện: "Ứng tổng có bạn đi cùng chưa?"

"Có bạn hay chưa mắc mớ gì tới cậu, dù sao cậu cũng không rảnh." Dịch Trạc quyết định nhanh chóng mà chặn một câu, liên kết chuyện thành một.

Bành Lãng muốn thổ huyết, anh em tới để làm gì, chính là để phá.

"Tiểu Lãng, tiễn Ứng tổng." Bành Lam nhẹ lên tiếng.

"Chị Lam, tôi tự đi là được, không cần phiền đến Quán trưởng." Dịch Trạc lơ đãng liếc qua Bành Lãng, kéo Ứng Dư đi ra ngoài dưới ánh mắt nơm nớp lo sợ của anh ta.

"Này, không phải anh còn có..." Tiếng nói của Bành Lãng không kéo lại được sự chú ý, tự động tắt âm.

Trên vai phải có một tay bấu chặt, Ứng Dư chậm rãi cúi đầu nhìn nhìn, trực tiếp bỏ ra, phối hợp đi ra ngoài.

"Có thể nhẹ một chút không?" Dịch Trạc xoa mu bàn tay, vô cùng bất mãn, có lòng đề nghị: "Ứng tổng hơi một chút lại sử dụng bạo lực là không thể được, chuyện này truyền đi sẽ tổn hại đến thanh danh."

"Sử dụng bạo lực là để anh nhớ kỹ, tôi có để anh đυ.ng tôi sao?" Ứng Dư lạnh lùng đáp lại, người bên cạnh không nói chuyện, từ trên hình ảnh phản quang của cửa quán, cô nhìn thấy một cái mặt quỷ, đôi môi gọt mỏng hơi vểnh đang hơi nhếch lên trên, sống mũi cao và lông mày thanh tú nhíu lại với nhau, vô cùng khôi hài.

Ứng Dư đột nhiên giở trò xấu, quay người, Dịch Trạc trở tay không kịp, bận rộn chỉnh lại mắt, ho khan một tiếng, nói: "Sao vậy?"

"Không có gì." Ứng Dư cưỡng ép chịu đựng muốn bật cười, nói: "Tôi mới phát hiện ra anh biết không ít người đâu."

"Cũng bình thường, đó là anh em và chị của anh em." Dịch Trạc giới thiệu ngắn gọn làm sáng tỏ, cảm giác thiếu đi gì đó, anh còn nói: "Cũng coi như chị của tôi."

"Là vậy sao." Ứng Dư dường như hiểu ra, giọng điệu rất mập mờ.

Bành Lam vẻ mặt không biểu hiện gì, tâm tư lại bộc lộ rất rõ ràng, đồng thời cô ta là cố ý làm vậy. Ứng Dư đã từng gặp rất nhiều ví dụ, lí do thoái thác là chị em là dùng để lừa gạt người ngoài, ánh mắt đó tuyệt đối không phải là ánh mắt chị nhìn em trai, là ánh mắt phụ nữ nhìn đàn ông. Một người lạnh lùng mạnh mẽ như Bành Lam vậy mà lại coi trọng một tên lưu manh vô lại, hình ảnh hai người bọn họ đứng cùng nhau khiến cho Ứng Dư không đành lòng nhìn thẳng.

Người đàn bà thép thêm tình chị em, Ứng Dư ẩn ý nhìn Dịch Trạc, thầm nghĩ: Người làm nghệ thuật quả nhiên không thích đi theo con đường bình thường, khẩu vị thật nặng.

Dịch Trạc nhìn ra manh mối không đúng lắm, chất vấn: "Cô có ý gì."

Ứng Dư tỏ vẻ vô tội: "Không có ý gì."

Dịch Trạc xị mặt: "Nghĩ gì thế."

Ứng Dư lại vô tội nói: "Không nghĩ cái gì."

"Cô..." Dịch Trạc bỗng nhiên khó xử, cảm giác mình ăn trúng trái đắng, còn có cảm giác rợn cả tóc gáy.

Nở nụ cười tươi sáng rạo rực, tâm tình của Ứng Dư vô cùng thoải mái, cô không có thời gian rảnh rỗi quan tâm đời tư của người khác, nhẹ nhàng đi ra khỏi viện bảo tàng mỹ thuật, để lại Dịch Trạc đứng im tại chỗ trấn an tâm hồn bé nhỏ bị dọa sợ, anh còn bị Bành Lãng đột nhiên kéo cái ngã ngửa.

"Anh thích loại này sao? Nhìn xem cũng không thể dịu dàng hơn chị tôi, nhìn khí thế vừa rồi xem." Bành Lãng nhìn qua bóng lưng đơn độc nhưng không mất vẻ cứng cỏi ở bên ngoài viện bảo tàng, vui cười: "Người ta giống như không chào đón anh chút nào, nhìn dáng vẻ bám chặt của anh xem. Haizz, chị của tôi phải thất vọng rồi. Ai nấy cũng đều đi tìm nỗi buồn." Anh ta nuối tiếc nói, trên mặt lại là cười trên nỗi đau của người khác, cuối cùng cũng có bạn đồng hành rồi.

Phản đồ còn dám đến trước mặt đắc ý, Dịch Trạc đẩy anh ta ra: "Tránh ra, tôi phải đi nhờ xe."

"Đi nhờ xe?" Bành Lãng sững sờ, cười ha ha: "Anh dùng chiêu này để theo đuổi phụ nữ, còn có thể mất liêm sỉ hơn được không?" Dịch Trạc không thèm để ý lại, lập tức rời đi.