Chương 12.“Em bị ốm, tối nay chúng ta muốn làm gì?”

Diệp Phong cảm giác mình đã ngủ rất lâu, chưa kịp mở mắt liền vô thức kêu “Ba ba”.

“Người trọng sinh không cần phải khách sáo như vậy.” Đó là giọng của Tiểu Phàm.

Diệp Phong đột nhiên tỉnh dậy, một lúc sau mới nhớ ra mình đã rời khỏi Lăng Thuật, hồi tưởng lại từng mảnh vụn của hai người, nó giống như một giấc mộng ngọt ngạt.

“Tiểu Phàm,” Diệp Phong không hề sợ Tiểu Phàm cười nhạo mình, liền hỏi câu mà cậu đang suy nghĩ,

“Sau khi ta rời đi, những người liên quan đến ta trong thế giới đó sẽ ra sao?”

“Sau khi người trọng sinh rời đi, cậu và mục tiêu của công lược sẽ tiếp tục sống cùng nhau dựa theo những gì trong lòng cậu muốn. Nghĩa là trong lòng ngươi nghĩ như thế nào, thì sẽ như thế đó.”

Nghe câu trả lời của Tiểu Phàm, Diệp Phong cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, tất nhiên cậu hy vọng mình sẽ được ở bên Lăng Thuật mãi mãi.

“Vậy, tôi có thể gặp lại anh ấy không? Hay chỉ thỉnh thoảng đến thăm anh ấy.”

Tiểu Phàm khẽ thở dài và không trả lời trực tiếp câu hỏi của cậu.

“ Người trọng sinh, việc ngươi phải làm bây giờ là hoàn thành nhiệm vụ công lược của mỗi thế giới, sau đó sẽ sống xót. Sống là điều kiện tiên quyết của mọi thứ, không phải sao?”

Diệp Phong trầm mặc chốc lát, sau đó gật đầu:

“Ngươi nói đúng, truyền tin tức của thế giới này.”

Diệp Phong ở thế giới này 29 tuổi vốn dĩ sinh ra trong một gia đình doanh nhân giàu có, sau khi ‘ cậu "ăn chơi trác táng suốt 25 năm, đột nhiên trong một đêm gặp biến cố lớn, gia đình gánh một số nợ khổng lồ, cha mẹ anh vì mạng sống. Đã bán ‘ cậu" cho một chủ nợ làm Vợ, kể từ đó đến nay không liên lạc gì.

“Tôi sẽ gặp kiếp nạn ở tuổi 25 sao?” Diệp Phong không khỏi than thở.

“ Này là trùng hợp, trùng hợp thôi, người trọng sinh tiếp tục cố gắng, ta đi trước.”

Sau khi Tiểu Phàm rời đi, Diệp Phong mới biết hoàn cảnh của cậu đang ở bây giờ.

Cậu đang nằm trên giường, sờ tới sờ lui mới biết bộ đồ ngủ làm bằng tơ lụa rất có giá trị, căn phòng ngủ này rất lớn, trang trí tổng thể cân xứng với từ lộng lẫy.

Ngô Tán, chồng của Diệp Phong, hơn cậu 20 tuổi và là một trong những người giàu có trong danh sách sau khi vợ qua đời phú hào, sao khi phu nhân qua đời thì chưa từng tái giá, nên sau khi có tin truyền ra là anh sẽ cưới một người đàn ông tên Diệp Phong làm vợ, hầu như chiếm trang đầu tất cả các tiêu đề của Báo chí.

Các phương tiện truyền thông đã đào bới câu chuyện màu hồng này từ nhiều khía cạnh, một trong số đó là việc con trai của Ngô Tán là Ngô Trúc đã cực lực phản đối người mẹ nhỏ chỉ hơn anh 6 tuổi này vào cửa.

Và mục tiêu mà Diệp Phong muốn công lược chính là Ngô Trúc.

Diệp Phong không quên ý định ban đầu, đứng dậy xuống giường soi gương, đối với cậu khuôn mặt là thứ quan trọng nhất của cuộc đời.

Trong gương vẫn là khuôn mặt của cậu đủ khiến vạn vật mê đắm, nhưng giờ cậu đã gần 30 tuổi, sự trẻ trung đã phai nhạt, trên người toát ra vẻ quyến rũ trưởng thành.

Diệp Phong đang ngồi trước gương suy nghĩ xem phải làm sao thì cửa phòng ngủ mở ra, cậu lo lắng đứng lên.

“Có sao không? Hôm qua cậu ngủ một ngày. Nếu bác sĩ Lý nói cậu không sao, tôi đã đưa cậu đến bệnh viện.”

Người bước vào là Ngô Tán, tuy đã gần 50 tuổi nhưng hàng năm anh ấy cũng tiêu rất nhiều tiền để duy trì vóc dáng của bản thân, trông trẻ hơn rất nhiều so với các người cùng lứa tuổi, cao ráo và lịch lãm.

Nhìn thấy Ngô Tán không phải là một lão già tồi, Diệp Phong cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bước lên trước nắm lấy cánh tay của Ngô Tán nháy mắt, cười nói:

“Tốt hơn nhiều rồi, nhưng ta có chút đói bụng.”

“Nếu tốt hơn rồi, chúng ta cùng nhau xuống lầu ăn cơm đi,”

Ngô Tán vỗ vỗ mu bàn tay Diệp Phong, “Hôm nay Tiểu Trúc mới về ăn cơm, cũng hiếm khi nhà chúng ta ngồi cùng nhau.”

Diệp Phong gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: Về sau chúng ta không cần cùng ngồi cùng một chỗ, mà là làm cùng một chỗ.

Cậu và Ngô Tán tay trong tay đi xuống tầng dưới, trông có vẻ yêu thương, Ngô Trúc đang ngồi trong bàn ăn ở tầng một thì xanh mặt khi nhìn thấy cảnh này, anh đứng dậy và định rời đi.

“ Đứng lại, càng lớn tính tình càng xấu. Nhìn người ta cũng không biết chào hỏi. Sau bữa tối đi đâu vậy?”

Ngô Trúc không dám làm trái lời cha mình ở nơi công cộng, vì vậy anh quay lại và miễn cưỡng hô một tiếng.

“Ba, chú Diệp.”

Diệp Phong bị người đàn ông chỉ kém mình sáu tuổi gọi là chú, cảm thấy khó xử, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười nhẹ, gật đầu.

Cậu nhìn kỹ Ngô Trúc, quả nhiên anh ta đúng như tên gọi, khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao nhất , hai cha con trong gia đình thương nhân đều có khí chất của một nhà nho.

Bữa cơm vô vị, nhanh chóng kết thúc, Diệp Phong thả cái đại chiêu, ngọt ngào hỏi Ngô Tán:

“Chồng à, em bị bệnh, tối nay chúng ta phải làm chút gì đó ư?”

Ngô Trúc trượt tay làm tách trà gần như rơi xuống đất.

Diệp Phong đã kết hôn ba năm và vẫn luôn gọi anh là lão gia, sao hôm nay lại đột nhiên đổi giọng? Hơn nữa, Diệp Phong, người luôn lãnh đạm khi nói đến tìиɧ ɖu͙©, tại sao lại nói điều này trước mặt Ngô Trúc? !

Sắt mặt Ngô Trúc so với trước còn xấu hơn, hắn định chỉ vào mũi Diệp Phong nói cậu không biết xấu hổ.

“ Có muốn hay không chúng ta cùng nhau xem TV?”

Câu nói tiếp theo của Diệp Phong khiến hai cha con sẽ ngây ngẩn cả người, bầu không khí trở nên khó xử.

“Được thôi.” Ngô Tán lên tiếng trước và gật đầu đồng ý.

Sau khi thu hút thành công sự chú ý của hai người, Diệp Phong lại cười với Ngô Trúc và mời anh ta, “ Tiểu Trúc, con cũng không về nhà mấy ngày rồi, gần đây ba con có nói về con.”

Ngô Trúc định nói từ chối, nhưng không hiểu sao bà mẹ nhỏ vốn khó ưa nhìn ngang nhìn dọc vẫn không thuận mắt giờ lại cười thế này, cũng không có như vậy đáng ghét.

“Được rồi, hôm nay tôi sẽ ở lại ngủ.” Ngô Trúc đồng ý.

Khởi đầu của Diệp Phong tương đối suôn sẻ, trong lòng cậu bừng lên vì vui.