Chương 13.Bộ đồ ngủ sεメy, gợi cảm

Ăn xong, Diệp Phong nói mình muốn đi tắm, liền đi lên lầu hai.

Trước khi bước vào phòng ngủ, cậu nhìn thấy một người phụ nữ trung niên từ phòng bên cạnh đi ra, người phụ nữ kính cẩn chào cậu:

“ Phu nhân.”

Diệp Phong gật đầu hỏi: “Ngươi ở chỗ này làm cái gì?”

Người phụ nữ là người hầu của Ngô gia và đã làm việc trong Ngô gia rất lâu, người trong nhà đều gọi cô là Trần Mụ.

“Phu nhân, đêm nay thiếu gia về ở, ta qua phòng dọn dẹp phòng cho thiếu gia.”

Thì ra bên cạnh là phòng của Ngô Trúc, Diệp Phong vui vô cùng, cười rạng rỡ nhìn đám người hầu.

“ Làm phiền ngươi rồi .”

“ Phu nhân có ý gì, đây là việc của tôi.” Trần Mụ vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Diệp Phong.

Sau khi Diệp Phong vào phòng, Trần Mụ đứng đó một lúc rồi mới rời đi, cô cảm thấy phu nhân hôm nay hơi kỳ quái, cũng không nói ra được tại sao lại như vậy.

Diệp Phong nằm trong bồn tắm lớn, trong lòng không khỏi nghĩ: cuộc sống của một người có tiền thật là không sai, phòng tắm này còn lớn hơn phòng ngủ trước kia của cậu.

“Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, gọi Tiểu Phàm.”

“ Người trọng sinh, xin hãy nói.”

“Ta cần ngươi giúp một việc.”

Sau khi Diệp Phong nói ra yêu cầu của mình, tiểu Phàm suy nghĩ một chút, có chút khó xử.

“ Ngươi không biết như vậy là đang gian lận sao? Sẽ bị nghi ngờ là gian lận ah~”

“Thế giới trước tiến độ hoàn toàn của ta là 100%, chẳng lẽ ta không có đặc quyền ư?” Diệp Phong nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong những truyện hệ thống mà cậu đọc trước đây, hệ thống sẽ đưa ra một đống đồ vật khi nhân vật chính hoàn thành một cái nhiệm vụ lớn, sao tới lượt cậu lại không có gì.

“ Người trọng sinh, tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết. Cơ hội ta cho ngươi sống đã là cơ hội lớn nhất rồi.”

Diệp Phong quên mất Tiêu Phàm có thể nhìn ra là cậu đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nói:

“Ngươi nói đúng, cám ơn ngươi, vậy ngươi lần này có thể giúp ta ư?”

“ Người trọng sinh, vui lòng chờ một chút, ta muốn hỏi ý kiến của tổng giám đốc chi nhánh này.”

Rõ ràng là muốn đánh cái báo cáo ...

Diệp Phong nghĩ sẽ phải đợi lâu, nên chậm rãi từ trong bồn tắm đi ra lau khô người, khi đi đến tủ quần áo phòng ngủ tìm bộ đồ ngủ, Tiêu Phàm đã cho cậu một câu trả lời.

“Yêu cầu của người trọng sinh có thể được thông qua ~ tiếp tục cố gắng lên ah!”

“OK!” Diệp Phong vui vẻ tìm kiếm bộ đồ ngủ hơi chút gợi cảm, nhưng tìm một hồi lâu đều là quần tây áo dài tay, thật không hề tình thú.

Trong cơn tuyệt vọng, cậu mở ngăn tủ đầu giường ra xem có thứ gì hữu ích không thì phát hiện đó là gieo bôi trơn thì chính là áo mưa.

Chậc chậc, có vẻ như Ngô Tán này càng già càng dẻo dai a...

Diệp Phong mở ra tầng bên dưới, bên trong là một cái hộp đã được tháo ra, khi mở ra, là một bộ quần áo ngủ bằng lụa tơ tằm màu vàng nhạt và một cái quần chữ T.

Váy ngủ này ngắn hơn váy ngủ bình thường, nên chất liệu trong suốt hơn.

Rất tốt, chính là nó.

Diệp Phong thay áo ngủ cùng quần chữ T vào, xịt thêm một chút nước hoa rồi bước xuống lầu.

Ngô Trúc và Ngô Tán đang ngồi trên sô pha không biết đang nói chuyện gì, vẻ mặt hai người trông rất nghiêm túc, chắc là vì công việc.

“ Các Ngươi đang nói cái gì đó? Ta hiện tại đi đến đó có tiện không?” Diệp Phong đứng ở bên cầu thang, cố ý lên tiếng hỏi.

Hai đạo ánh mắt đồng loạt cùng nhau hướng đến đây, Diệp Phong cũng không có tránh né, nhếch lên khoé môi, cười rạng rỡ.

Nhìn thấy Diệp Phong như vậy, Ngô Tán giả vờ bình tĩnh và gọi cậu đến ngồi xuống, nhưng trong lòng anh ta đã nổi lên một cơn sóng to gió lớn.

Bộ đồ ngủ này là quà sinh nhật của anh ta tặng cho Diệp Phong, nhưng ‘Diệp Phong" chỉ mặc một lần dưới sự ép buộc và dụ dỗ của anh ta, nếu cậu thấy cũng sẽ không chịu mặc lại, hôm nay rõ ràng là cậu chủ động mặc nó, bên trong cậu cũng mặc chiếc qυầи ɭóŧ đó sao? ...

Ngô Tán không dám nghĩ đến nữa, cứ như thế này, hắn đã cương cứng rồi.

Nhìn thấy Diệp Phong đến gần, Ngô Trúc chủ động đứng dậy ngồi sang một bên, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với bọn họ, lập tức lấy điện thoại di động ra, cúi đầu không dám nhìn anh.

Diệp Phong nghiêm túc cười thầm trong lòng, cậu điều khiển mở TV đến bên cạnh dựa vào Ngô Tán.

“Gần đây có một buổi biểu diễn rất tốt, em tìm xem xem.”

Ngô Tán nào có tâm tình xem kịch, trong ánh mắt đều là cặp đùi trắng nõn mềm mại của Diệp Phong, nếu như Ngô Trúc không còn ở đây, hắn chỉ cần đè Diệp Phong lên sô pha mà ȶᏂασ.

Ngô Trúc cũng cảm thấy không được khỏe, ngón tay chỉ qua loa lướt trên màn hình cũng không quan tâm gì, Diệp Phong vừa đi lướt qua hắn, mùi nước hoa trên người dường như vẫn còn vương vấn xung quanh.

Anh oán hận nghĩ: Nước hoa hay thuốc kí©ɧ ɖụ© vậy? Thật là một con hồ ly tinh!