Chương 25.“Tiêu chuẩn của hệ thống của bạn là gì?”

-----chữ-----

“Chúc mừng người trọng sinh, công lược của thế giới này đã đạt 75% ~”

Diệp Phong ngủ đến trưa thì bị giọng nói của Tiểu Phàm đánh thức, xem ra là cậu may mắn, không ngủ nhầm người.

“ Cái này 75%? Tiêu chuẩn hệ thống của ngươi rốt cuộc là cái gì a ...?” Diệp Phong than thở, một lúc thì tiến độ hoàn thành sẽ là hình thức khó khăn, một lúc thì lại trở thành chế độ dễ, hoàn toàn không thể tìm ra dấu vết của nó.

“Tiêu chuẩn thì là không có tiêu chuẩn. Nó phụ thuộc vào tâm trạng mà định ra, không phải cuộc sống luôn là như vậy sao ~ Tuy nhiên,” Giọng nói Tiểu Phàm đột nhiên thay đổi, “Độ khó hoàn thành cũng liên quan đến tâm trạng của người trọng sinh.”

“Tiểu Phàm, ta luôn muốn hỏi ngươi một câu.”

“ Người trọng sinh, cứ nói.”

“Giọng của ngươi là tự nhiên, hay là ngươi biến âm a ...?”

“100% là thuần túy tự nhiên ~ Có vấn đề gì không?” Giọng điệu của Tiểu Phàm lộ ra đắt ý, trước đây những người trọng sinh trước thường khen nó có giọng hát hay, dù bây giờ Diệp Phong mới để ý nhưng cũng chưa muộn.

“Ồ ... không sao, ta tưởng ngươi bật máy đổi giọng, muốn nói với ngươi là, cứ nói đi, không cần mất công như vậy, vì đó là tự nhiên, không thể làm gì được.”

“… Đồ chết tiệt cái gì cũng không biết, tạm biệt.” Tiểu Phàm tức giận trong nháy mắt.

Diệp Phong vốn đang sống dưới sức mạnh da^ʍ uy của hệ thống cuối cùng cũng hòa lại một ván cờ, bước xuống giường đi tắm, bồn tắm lớn phía sau bình phong đầy nước, nhưng lạnh lẽo .. Tại thời khắc này, cậu vô cùng hoài niệm cái máy nước nóng ở thời hiện đại.

“Tiểu Phàm? Ngươi còn ở đây sao? Ta muốn nhờ hệ thống giúp đỡ.”

Người ở dưới mái hiên không thể không phải cúi đầu, Diệp Phong vốn tưởng rằng Tiêu Phàm sẽ bỏ mặt mình, nhưng không ngờ nước trong bồn đã sớm thổi ra tí ti hơi nóng.

“Cảm ơn rất nhiều, tỷ tỷ.”

“Hừ!”

Diệp Phong ngâm mình trong nước ấm tắm sạch sẽ, trong lòng thầm mắng Diệp Tử Xuyên người đã bỏ chạy ngàn lần vạn lần, thầm thề rằng nếu một ngày nào đó cậu nhất định sẽ là người tấn công lại.

“ Tiểu Diệp, Tiểu Diệp! Bây giờ mà vẫn còn ngủ, bữa ăn đã chuẩn bị xong, anh nhanh lên ăn cơm đi, lát nữa anh sẽ đón khách.”

“Ta biết, ta biết, ta tắm rửa rồi đi!”

Quần áo ở thời cổ đại mặc vào rất rắc rối, Diệp Phong đứng trước gương ngắm nghía hồi lâu mới định mặc vào, cúi xuống vỗ nhẹ vào mặt mình trong gương, thở dài nói còn trẻ thật tốt quá, khuôn mặt tràn đầy collagen.

Diệp Phong đến chỗ ăn cơm, nhìn đám “đồng trang lứa” xung quanh, lúc đó mới nhận ra hắn là một người đơn giản, thanh tú, chỉ có collagen ...

“ Ô, tên đầu bảng xếp hạng đã đến, thật là cao quý a ..., ăn cơm đều phải có người gọi.”

“Nếu ngươi muốn hồng như vậy, ngươi cũng tranh đoạt các vị công tử a, ngươi cũng sẽ cao quý thôi.”

“Có cái gì mà cao quý, còn không đều đi bán. Có đãi ngộ như vậy, đều chẳng phải là bán mông kiếm được sao.”

Hết người này đến người khác, Diệp Phong có tâm tình “ Đều bị xã hội phong kiến hãm hại” không muốn quan tâm đến bọn họ, nhưng đám người này càng ngày càng quá đáng, vậy thì đừng trách cậu.

“ Các ngươi nói đúng, ai cũng đi bán, không ai cao quý hơn ai, nhưng tôi bán thì dù sao cũng có người mua, nếu mà bán cũng không ai mua đích thực là đáng thương. Nếu muốn sinh ý tốt một chút, liền kẹp chặt c̠úc̠ Ꮒσα, nếu nó lớn lỏng hàng khẳn định bán không được .”

Nói xong, Diệp Phong ném đũa, mặc kệ xung quanh mắng mỏ, nhấc chân đi ra ngoài.

Chết tiệt, thực sự là quá chán đi.

“Ai! Chị gái xinh đẹp phía trước ơi!” Diệp Phong đi ra ngoài gọi một cô hầu gái nhỏ, nở nụ cười nịnh nọt, “ Tỷ tỷ, ta muốn hỏi một câu, người chú giao đồ ăn buổi sáng có thường đến nơi chúng ta giao đồ ăn không?”

Cô hầu gái nhỏ quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Phong, vẻ mặt có chút kinh ngạc, nhưng lại thành thật trả lời câu hỏi của cậu.

“Trước đây, người giao rau đã về quê nghỉ hưu rồi, hôm nay là lần đầu tiên. Không biết đã xảy ra chuyện gì. Cả một xe chở rau chưa kịp giao vào bếp, bạc cũng không có lĩnh, người đã đi mất rồi.”

“Ồ, nguyên lai chính là như vậy, cám ơn tỷ tỷ, tạm biệt!”

Cô gái nhỏ nhìn theo bóng lưng của Diệp Phong cảm thấy rất kỳ lạ. Thường thì Diệp Phong không thích nói lời nào, hôm nay sao lại ngọt ngào như vậy, mở miệng thì gọi một tiếng tỷ tỷ.

Diệp Tử Xuyên “trốn” khỏi thanh lâu và về nhà, hắn buồn bực đến mức nằm trên giường muốn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt lại, thì tiếng rêи ɾỉ của Diệp Phong sẽ văng vẳng bên tai hắn, hạ thân cứng như sắt, làm hắn không thể ngủ được.

Giống như muốn đại tẩu mà lại ȶᏂασ cháu trai của mình. Diệp Tử Xuyên mắng mình không phải là người, một bên nhịn không được mà hồi tưởng lại lúc Diệp Phong đang cao trào.

Như thế đến chạng vạng tối, Diệp Tử Xuyên mới nhớ ra mình đã giao đồ ăn nhưng không nhận lại được phần thưởng, cuối cùng anh cũng tìm được lý do chính đáng để quay lại thanh lâu.

Sau khi vào cửa và nói rõ ràng với người quản lý, Diệp Tử Xuyên lại bước vào tiểu viện Diệp Phong, anh suy nghĩ tìm cho mình một cái cớ, chẳng qua là muốn thúc thúc và cháu trai nhận ra nhau.

Vừa định gõ cửa, liền nghe thấy tiếng va chạm da thịt “ bạch bạch”, tiếng đàn ông nói chuyện phiếm, cùng tiếng ngấm ngầm chịu đựng mà rêи ɾỉ ...