Chương 26.Thúc thúc nhìn trộm cháu trai tiếp khách, cháu trai đột nhiên thay đổi sắc mặt (thế giới này kết thúc)



Bộ truyện này sẽ sớm kết thúc, sau đó sẽ có thêm ngọt ngào và H 1V1!

-----chữ-----

Diệp Tử Xuyên từ khe cửa nhìn trộm khung cảnh ngôi nhà, và thấy Diệp Phong đang quỳ trên mặt đất, chổng mông lên cao.

Một người đàn ông đứng trước nắm lấy đầu cậu, ©ôи ŧɧịt̠ anh ta đút qua thụt lại trong miệng, còn người đàn ông đứng sau thì ôm cặp mông to bự của cậu mà đập mạnh vào mông anh ta.

“Anh Vương, nếu em mà biết làm với đàn ông thoải mái như vậy thì em đã đi cùng anh từ lâu rồi. Con đĩ nhỏ này trông hăng máu quá, cặp mông căng cứng hút hồn em mất rồi.”

“ Ta đã khuyên ngươi nên cùng ta ở một chỗ vui sướиɠ. Đàn ông thì sao? Không phải lúc nào họ đều chổng mông cho chúng ta ȶᏂασ. Cái miệng con đĩ này thoải mái hơn, mỗi lần đến là ta lại ȶᏂασ vào mồm nó cũng giống như một vào âʍ ɦộ của nó vậy . “

Diệp Tử Xuyên nhìn mà nóng hết cả người, nhất là khi nhìn thấy Diệp Phong mặc tạp dề màu hồng, anh cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ của mình sắp làm nổ tung quần rồi.

Xúc động đến nổi suýt nữa xông thẳng vào nhà đυ. Diệp Phong cùng bọn họ, lúc này đây cái gì quan hệ huyết thống, cái gì cháu trai, trước mặt du͙© vọиɠ dâng trào đều là vô dụng.

Diệp Tử Xuyên buộc bản thân phải bình tĩnh, dù sao thì những người có thể đến thanh lâu để giải trí dù giàu có hay đắt tiền cũng không phải là thứ mà anh ấy có thể mua được, anh đành phải nuốt nước bọt nhìn Diệp Phong rồi tự xoa bóp ©ôи ŧɧịt̠ của mình.

Thẳng đến khi sắp hết phòng, Diệp Tử Xuyên nghe thấy hai khách hàng đang bàn bạc về việc phải về nhà qua đêm, vì vậy anh ta vội vàng kéo quần lên rồi bước sang một bên.

Khi họ đi xa, Diệp Tử Xuyên buộc chặt quần và gõ cửa.

“Vào đi.” Giọng Diệp Phong khàn khàn sau khi phóng túng.

“ Ngươi ... ngươi không sao chứ?”

Diệp Tử Xuyên bước vào, thấy Diệp Phong đang dựa vào mép giường, cả người mệt đến mức không đứng dậy được.

“Là Diệp thúc thúc a,.. như thế nào, em bất quá chỉ là ăn có một cây dưa chuột của ngươi, ngươi đến đây để đòi tiền?”

Nói đến việc ăn dưa chuột, Diệp Phong liếʍ liếʍ môi, đầy vẻ dụ hoặc.

Diệp Tử Xuyên lập tức nhớ đến cảnh đút quả dưa chuột vào c̠úc̠ Ꮒσα của Diệp Phong, liền hoảng sợ: “Không phải, không muốn tiền...”

Diệp Phong biết Diệp Tử Xuyên chỉ muốn đυ. mình, vừa rồi có lẽ đã nhìn lén ngoài cửa, cậu chống tay lên mép giường, trên người vẫn mặc chiếc tạp dề màu hồng.

Mắt Diệp Tử Xuyên nhìn thẳng.

“Sao ngươi không muốn tiền? Ngươi muốn ta đóng vai cháu trai ngươi lần nữa hay đóng vai chị dâu của ngươi?” Diệp Phong tiến lên vài bước, nở nụ cười quyến rũ.

Diệp Tử Xuyên vừa thủ da^ʍ ngoài cửa, hiện tại lại cương lên, hắn vội vàng quay đầu nói với Diệp Phong:

“Kỳ thật, ngươi thật sự là cháu của ta.”

Diệp Phong giả bộ kinh ngạc truy hỏi, nhưng thật ra cậu không quan tâm chút nào.

Diệp Tử Xuyên đã nhận ra Diệp Phong qua vết bớt và một số kinh nghiệm trong quá khứ với cha mẹ của Diệp Phong, nghe xong điều này, Diệp Phong không có bất kỳ gợn sóng nào trong lòng, cậu chỉ nói đđùa

“Vậy người anh luôn muốn nằm trên là mẹ tôi?”

“Tiểu Phong, nghe ta giải thích chuyện này...”

“Đừng gọi tôi như vậy!” Sắc mặt Diệp Phong chợt lạnh,cơ hồ là gào thét nói ra câu này, không chỉ Diệp Tử Xuyên sững sờ, mà cả Tiêu Phàm cũng hô đến.

“ Người trọng sinh! Cậu đang làm gì vậy? Tỷ lệ hoàn thành sẽ giảm xuống. Nếu nó giảm từ giá trị cao xuống 0 một lần nữa, nó sẽ được coi là chiến lược bị thất bại và bạn sẽ chết.”

“ Nhũ danh của ngươi là Tiểu Phong, ngươi không nhớ sao?” Diệp Tử Xuyên cố gắng phá vỡ sự ngượng ngùng.

Ai biết rằng Diệp Phong không làm, Diệp Phong càng mắt điếc tai ngơ trước lời nói của Tiểu Phàm.

“Tôi nói, xin đừng gọi tôi như vậy, tôi không thích nghe người khác gọi tôi là Tiểu Phong.” Diệp Phong cố ý nhấn mạnh từ “người khác”.

“Đinh đing đing!” Hệ thống điên cuồng phát ra một tiếng nhắc nhở, “ Độ hảo cảm của mục tiêu đối với cậu đang giảm sút.”

Mẹ kiếp, ai quan tâm đến hảo cảm của hắn.

Ý định ban đầu của Diệp Phong là tối nay sẽ dụ dỗ Diệp Tử Xuyên rồi làm , nếu may mắn có thể tiến vào thế giới tiếp theo, nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị “một cơn gió nhỏ” làm cho rối loạn.

Cậu luôn cho rằng sống là tiền đề của mọi thứ, nhưng nếu đánh mất đi thứ mà cậu thực sự muốn thì sống lâu có ích lợi gì?

“ Ngươi đi đi, nếu không thì ta kêu người. Ngươi tới đây không cần trả tiền. Chỉ cần ta kêu người tới đây, ngươi sẽ bị ném ra ngoài.” Diệp Phong trầm giọng, tựa hồ đã thay đổi.

Mặc dù không đoán ra được tình hình, nhưng Diệp Tử Xuyên cũng không dám rời đi, khi vừa đi ra ngoài, giọng nói của Tiểu Phàm lập tức xuất hiện.

“Ngươi làm sao vậy? Ngươi không phải rất tiết mạng sao? Đây là muốn tự sát?”

Diệp Phong nằm lại trên giường, im lặng một lúc mới trả lời.

“ Ngươi không phải nhìn thấy ta đang nghĩ gì sao? Sao lại hỏi ta có chuyện gì vậy? Ta không sao, ta chỉ nhớ anh ấy.”

Cậu ấy muốn nói về Lăng Thuật, người đã gọi cậu ấy là Tiểu Phong và gọi cậu là bảo bối.

Lần này, Tiểu Phàm im lặng một lúc lâu, cho đến khi Diệp Phong gần như ngủ thϊếp đi.

“Tôi vừa nói với tổng phụ trách về tình hình của anh, cùng hắn giành quyền sử dụng thẻ quyền lợi trước. Hiện tại cậu có muốn dùng không?”

“Thẻ lựa chọn? Đó là gì?”

“Nói một cách đơn giản, cậu có thể chọn tiếp tục công lược và tiếp tục để đạt được sự bất tử, hoặc chọn một trong những nơi cậu muốn quay lại và sống mãi mãi. Nếu cậu không công lược nữa, cậu sẽ phải trải qua cuộc sống tuổi già, bệnh tật và chết một cách bình thường. “

Diệp Phong đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trong mắt xẹt qua một tia hạnh phúc.

“Ta lựa chọn không công lược nữa!”

“ Người trọng sinh, ta khuyên ngươi nên cẩn trọng. Trong đời có rất nhiều ngoài ý muốn. Cơ hội trường sinh bất tử không phải ai cũng có. Với vốn liếng của mình, ngươi hoàn toàn có thể ...”

“Tôi rất cẩn trọng,” Diệp Phong ngắt lời Tiêu Phàm, “Tôi lựa chọn trở về với ba tôi.”

“Này… Được rồi, được rồi.” Đây là lần đầu tiên Tiểu Phàm gặp phải tình huống này, vốn dĩ cô muốn tìm hiểu về điều mới lạ về công làm thụ là như nào, nhưng không ngờ lại chọn loại tình huống này. Nàng nhớ rõ là tuyển chọn từ những tên cặn bã kia mà.

“Người trọng sinh đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đi ngay.”

Diệp Phong trịnh trọng gật đầu, cậu cảm thấy nhịp tim của mình đột nhiên tăng nhanh, cậu tự hỏi nếu gặp lại Lăng Thuật thì sẽ hay không kích động không nói nên lời.

“Tiểu Phàm, chờ một chút, ta cùng ngươi nói chuyện được không?”

Dù sao, thì cũng sống chung trong những ngày qua, Diệp Phong chắc chắn cũng sẽ cảm thấy buồn nếu sau này không thể nghe thấy giọng nói của Xiao Phàm nữa.

“Nếu ngươi mà nói thì, ta vẫn sẽ xuất hiện, nhưng chẳng qua là không thể giúp ngươi mở ra ngón tay vàng. Từ nay về sau, ngươi làm người thường không có cái gì hệ thống.”

“Tốt rồi, cám ơn ngươi, tiểu Phàm.”

“Người trọng sinh không cần khách sáo, ta chúc ngươi hạnh phúc.”

[Điều tác giả muốn nói:]

Trước hết, tôi muốn cảm ơn những người bạn của tôi, những người đã theo đuổi các bản cập nhật, và tôi cũng muốn nói lời xin lỗi.

Ý định ban đầu khi mở đầu bài viết này là viết thêm một vài thế giới, tôi không định viết một dòng tâm huyết của 1V1, nhưng bạn có thể thấy, sự phát triển của câu chuyện đã đi ngược lại với thiết kế ban đầu của tôi từ đầu, khiến tôi viết Diệp Phong và những câu chuyện của khác có chút khó khăn. Tôi nhớ Lăng Thuật nhiều như Diệp Phong—

Cuối cùng, họ phải đến được với nhau từ trước.

Điều này có thể ảnh hưởng đến nhận thức của một số độc giả, tôi rất lấy làm tiếc.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong suốt chặng đường, cảm ơn rất nhiều.

Bộ truyện đã kết thúc, hãy cùng trải hoa, và chúng ta sẽ cập nhật một số ngoại truyện của Lăng Thuật và Diệp Phong. Bạn đọc quan tâm hãy đón xem!