Chương 20: Nhận lỗi?

Không đợi Dư Man mở miệng, Dư Bảo Thương liền nói trước. “Từ gia đều là người như nào con không rõ ràng lắm sao? "Vừa nghèo vừa quê, con còn qua lại làm gì?” Dư Man nhìn chính mình ba, ánh mắt nhìn lướt qua mẹ kế,có chút tâm tình không giống nhau. “Từ gia đối con mà nói là người ngoài, như vậy Dư gia đối Từ Quốc Quân mà nói không phải cũng là người ngoài sao?” Hai vợ chồng liếc nhau, có chút phản ứng không kịp. Dư Man nhìn bọn họ: “Mấy năm nay các người luôn là kiếm cớ lấy công dưỡng dục nuôi con,con đã nhượng bộ rất nhiều, đây là tôn kính, nhưng các người không thể can thiệp quan hệ của chúng ta……” Có vài lời, càng nói sớm càng tốt, Dư Man đơn giản cũng mặc kệ những cái đó, cùng lắm thì phân chia rõ ràng. “Ngươi đứa nhỏ này mê muội? Nói đây là cái gì mê sảng?” “Về sau chuyện của con, hy vọng các người đừng nói thêm vào, con cũng không còn nhỏ, làm người xử thế có chính mình phán đoán, không cần các người tới chỉ huy cuộc đời củacon……” Dư Man ném xuống lời này quay người vào nhà, lưu lại Dư Bảo Thương hai vợ chồng ngốc lăng tại chỗ. “Nó đây là có ý tứ gì? Là nói chúng ta không được quản đúng không?” Tống Quế Phương hỏi. Dư Bảo Thương chép miệng: “Là ý tứ này sao?” Dư Man nói đều như vậy trực tiếp, Dư Bảo Thương tưởng dối gạt mình tự người đều làm không được. Tống Quế Phương sắc mặt dần dần nổi lên tức giận: “Nha đầu này có phải hay không đầu bị nhúng nước? Như thế nào có thể nói chúng ta như vậy? Chúng ta là vì ai? Còn không phải là vì nó?” Dư Bảo Thương trong lòng càng hụt hẫng, bước đi nhanh trở về nhà. Tống Quế Phương một đường đi chậm theo sau,

Dư Nguyệt thấy bọn họ sắc mặt không tốt, . “Ba mẹ, không đi qua nhà chị Man sao?” Tống Quế Phương âm dương quái khí mở miệng: “Đừng nói nữa, bị chị người chèn ép đuổi về.” Dư nguyệt không nghe hiểu, Dư Lượng tiếp lời: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện như thế nào?” Tống Quế Phương đem sự tình từ đầu tới cuối kể lể một lần, Dư gia đều phản ứng không giống nhau. Dư Lượng suy tư mở miệng: “Dư Man vô duyên vô cớ như thế nào có thể nói ra những lời này, có phải hay không các người nói cái gì khó nghe?” Dư Bảo Thương phiền lòng: “Đều bỏ đi, chạy nhanh trở về ngủ.” Tống Quế Phương giận trừng Dư Bảo Thương, nhấc chân đi ra ngoài,Dư Lượng vừa thấy đuổi kịp. “Mẹ, cãi nhau?” “Cãi nhau cái gì? Ta dám cùng bọn chúng cãi nhau sao, nói vài câu ba ngươi đều đau lòng cho nó.” Dư Lượng gãi gãi đầu, Tống Quế Phương kể lại cho Từ Quốc Phong cửa tiệm ăn vặt tình huống. Chờ bà đem nói cho hết lời, Dư Lượng sắc mặt khó coi lên. “Dư Man này không phải trong ngoài chẳng phân biệt? Loại chuyện tốt này làm gì lôi kéo Từ gia làm gì? Chúng ta Dư gia không có người hay gì?” Tống Quế Phương cũng là ý tứ này, cho nên mới như vậy phẫn nộ.

Ngày kế sáng sớm tinh mơ Dư Nguyệt tới Dư Man gia. “Chị à, chị mau ra đây, cùng em nói chút việc.” “Có chuyện liền nói đi, không cần để ý anh rể.” Từ Quốc Quân ngồi xổm ở bếp nhóm lửa. Dư nguyệt muốn nói lại thôi, Dư Man không có trả lời, tiếp tục im lặng. “Anh rể, anh về phòng trước được không?.” Từ Quốc Quân không động đậy: “Ta đang nhóm lửa!” Chính mình mới không thể đi chỗ khác,Dư gia muốn tìm Dư Man, nhất định là có ý không tốt. Dư Nguyệt tức giận, dậm dậm chân: “Chị, ngừơi mau trở về cùng ba mẹ nhận lỗi, bọn họ đều giận ngươi a.” Nhận lỗi? Bởi vì chính mình ngày hôm qua nói như thế? Dư Man quay mặt nhìn cô: “Ta đã biết, ngươi trở về đi.” Dư Nguyệt tại đây một khắc cảm giác chị mình thay đổi, trở nên chính mình đều không quen biết người này