Chương 6: Là ba yêu cầu

Trước kia Từ gia cũng từng muốn thử buôn bán, tuy nhiên Dư Man đều khinh thường, và không thèm hướng dẫn bọn họ. Bây giờ, Dư Man liền muốn đem gia đình chồng, tất cả đều khởi nghiệp lên. Ngụy Thục Trân cười: “Con nói như vậy thật tốt, nhưng mẹ sợ con khó xử”. Mẹ nào cũng muốn con cái mình thành đạt, Ngụy Thục Trân cũng giống nhau.

Mặt khác, cuộc sống thường ngày đều không suông sẽ, bà sợ sẽ làm phiền vợ chồng cô xích mích. Dư Man cong cong khóe miệng: “Mẹ, người một nhà không nói hai lời, trước kia là con ích kỉ, một lòng chỉ hướng tới nhà mẹ đẻ, từ đây con sẽ cư xử công bằng hai bên ạ.” Ngụy Thục Trân kinh ngạc nhìn cô, không biết diễn đạt như nào.

Có lời này của cô, bà liền cảm thấy an tâm

Ngụy Thục Trân cười khẽ: “Con đã thay đổi.”

“Ai rồi cũng sẽ thay đổi nha”

Ngụy Thục Trân không nói tiếp, trên mặt treo ý cười, tâm tình rộng mở thông suốt.

Đêm tới, Dư Man cùng Từ Quốc Quân kể lại mọi chuyện, hắn phản ứng ngoài kinh ngạc, còn không thể tin. “Cô mấy ngày này làm sao?. Đầu bị kẹp vào cửa sao?”. Từ Quốc Quân vừa nói vừa duỗi tay sờ sờ đầu cô, Dư Man liền đem tay hắn kéo xuống

“Lại nói vớ vẩn.”

“Là ta vớ vẩn? Là cô chuyển biến quá lớn.”

Dư Man bĩu môi: “Còn không phải bởi vì anh?”

Từ Quốc Quân nhìn cô, trong lòng lại không biết như nào

“Dư Man,cô phải nói rõ với ta, rốt cuộc là làm sao vậy?”

Giống như là mèo con, liền ngoan hiền. Này là bị đầu đập mạnh sao, Từ Quốc Quân thật không thích ứng.

“Em là muốn cùng anh sinh hoạt vui vẻ, không muốn xích mích đâu.”

Từ Quốc Quân nhìn: “Thật sự?”

Dư Man cảm thấy chính mình giải thích liền không được, chỉ có thể dùng thời gian chứng minh.

“Tin hay không tùy thích.”

Từ Quốc Quân trầm mặc, Dư Man chuyển đề tài:” Chờ tết Trung thu tới, chúng ta liền gọi toàn bộ Từ gia tới đây, rồi sẽ bàn thêm nha".

Trước mặt cô nói như vậy, nhưng không biết sau lưng, cô lại đang tính kế quỷ gì cho nhà hắn.

“Đến lúc đó rồi nói sau!”

Từ Quốc Quân sợ cô sáng nắng chiều mưa, cũng không dám đồng ý. “Cô lời nói thật không có trọng lượng, khi nào làm xong, ta mới tin.” Nếu có thể đem Từ gia phát triển, hắn mới có thể trả hết công ơn với gia đình mình.

Chỉ sợ làm không tới nơi tới chốn, chỉ nói chứ không làm. Liền không có tác dụng gì.

Dư Man đoán được tâm tư chồng mình, trong lòng hụt hẫng.

Từ Quốc Quân nằm yên, một cánh tay đặt ở sau đầu, suy tư mà nghĩ, Dư Man nghiêng người nhìn hắn.

“Nghĩ cái gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả”

Từ Quốc Quân tâm tư lớn, chuyện gì đều suy nghĩ ở trong lòng.

Dư Man bò lên người hắn: “Về sau chúng ta đặt ra ba yêu cầu được không?”

“Ba yêu cầu gì?” Từ Quốc Quân hứng thú dò hỏi.

“Thứ nhất, chúng ta có tâm sự gì, đều phải nói với nhau. Thứ hai, ai cũng không được tức giận với nhau, có việc gì bình tĩnh liền nói. Thứ ba, anh chỉ cần đúng hạn đưa lương cho em, em sẽ liền không nghĩ tới anh sẽ ở bên ngoài có người khác…”

Từ Quốc Quân nghe xong cô nói, lông mi dài nhấp nháy

“Ta có thể làm được, vấn đề ở chỗ cô".

Dư Man hôn hắn một cái: “ Ta nói được sẽ làm được.”

Từ Quốc Quân có chút nửa tin nửa ngờ: “Đây chính là cô nói, ta không có ép cô”

Dư Man tưởng một ngụm cắn chết hắn, ngẫm lại không dám.

“Vậy cứ như vậy mà làm nha"