Chương 7: Thay đổi

Từ Quốc Quân nhìn chằm chằm cô không nói chuyện, có thể là thất vọng quá nhiều, đối cô đã không ôm ảo tưởng. Dư Man hôn lên hắn, Từ Quốc Quân tâm động, hai người chính là ôm nhau mà hôn, cửa phòng bị gõ vang lên. Từ Hà bụng đau, hai người chạy nhanh qua đi nhìn xem.

Con gái khuôn mặt nhỏ tái nhợt, thoạt nhìn thập phần thống khổ, hai vợ chồng vội vàng mang hài tử đi bệnh viện. Viêm dạ dày cấp tính, truyền nước qua, nửa đêm Từ Hà sức khoẻ chuyển biến tốt, ba người đi về nhà. Từ Hà ỷ lại Từ Quốc Quân, ôm hắn cổ không buông tay, Dư Man chỉ có thể đem con gái ở lại tây phòng.

Nhìn cha con hắn, Dư Man trong lòng lại không rõ ràng cảm xúc gì

“Tiểu Hà, mẹ ôm con ngủ được không?”

Từ Hà rúc ở Từ Quốc Quân trong lòng ngực, nhẹ nhàng lắc đầu.

Dư Man trong lòng sinh ra tia thất vọng: “Ba ba ngày mai là lái xe, làm phiền tới ba ba, ba ba nghỉ ngơi không tốt. Ngoan, cùng mẹ ngủ……”

Từ Hà chu cái miệng nhỏ không hé răng, hiển nhiên là không muốn qua chỗ cô

Từ Quốc Quân: “Cứ như vậy ngủ đi!”

Dư Man không nói gì, duỗi tay tắt đèn.

Buổi sáng Từ Hà mệt mõi, làm cái gì cũng không làm, Từ Quốc Quân ra cửa, con gái đã oà khóc.

“Tiểu Hà không khóc, lát sau, mẹ sẽ dẫn con đi dạo ở tiệm thú cưng.”

Từ Hà vẫn luôn biết, Dư Man có thói quen ở sạch, chết sống không cho nuôi động vật. Tiếng khóc đột nhiên im bặt, nước mắt liền đỉnh ở lông mi: “Mẹ, thật sự sao?” Dư Man lộ ra mỉm cười: “Không chỉ có mang con đi dạo, mẹ cũng sẽ mua cho con một bé chó con nha.”

Từ Hà kích động ôm lấy Dư Man, trên mặt đều là hưng phấn.

“Mẹ, thật tốt quá.”

Dư Man vỗ vỗ phía sau lưng con gái, ánh mắt nhìn về phía chính mình con trai.

“Dương Dương, con cũng không phải muốn nuôi mèo sao, mẹ cũng sẽ mua cho con một bé mèo nha.”

Từ Dương chớp chớp mắt, đầu nhỏ còn chưa kịp hiểu hết câu chuyện. Gãi gãi đầu: “Mẹ, người không phải là gạt con đi?”

Dư Man cảm thấy chính mình là một người mẹ thất bại.

“Lát liền biết mẹ có gạt con không.”

Từ Dương không nói chuyện, thần sắc mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn Dư Man. Hàng xóm bên cạnh, mèo vừa mới sinh được vài tháng, cô liền qua xin một con mang về. Từ Dương thấy mèo con, cười miệng đều khép không được, trên mặt đều là thỏa mãn.

Buổi sáng đi tiệm thú cưng, Từ Hà nhìn chằm chằm một con chó chăn cừu, giá 80 đồng tiền, nhìn thấy giá tiền, mặt con gái liền tỏ vẻ mất mát. Trong trí nhớ của cô bé, nếu vượt quá 10 đồng tiền, mẹ sẽ không cho mua. Nhưng mà, Dư Man lại cho bé một sự bất ngờ. Trải qua một phen cò kè mặc cả, cuối cùng đã trả xuống còn 50 đồng. Từ Hà ôm chó con, trên mặt đều là vui mừng.

“Ca, mau nhìn xem mẹ mua cho em nè”

Ngụy Thục Trân muốn nói lại thôi, chỉ cần đi vào thôn, xin lấy một con, mua thật phí tiền của. Dư Man tự nhiên hiểu được, nhưng cô lại không có làm như vậy. Từ Hà vẫn luôn thích chó chăn cừu, trong thôn không có loại này.

“Về sau các con phải chăm sóc tốt cho chúng”

Hai đứa con đều đồng ý, từng người vây quanh chính mình vật nuôi mà xem, Dư Man cười cười.Từ Đại Hải: “chó con còn chưa có chuồng, ông nội cho con làm một cái đi.”

Dư Man vỗ trán nhớ tới việc gì: “Ba, không cần làm ổ chó, nhà kho có lốp xe cũ, lấy cái kia làm ổ chó là được.”

Ổ chó cùng chỗ ngủ cho mèo đều hoàn thành, Dư Man nhìn xem chính mình kiệt tác, thực vừa lòng. Chó con ị phân, Từ Hà chính mình thu thập, đối chó con thật sự chiếu cố

“Con tại sao lại để cho hai đứa nhỏ nuôi động vật trong nhà?” Ngụy Thục Trân mang theo nghi hoặc dò hỏi.