Chương 8: Thanh toán

“Hai đứa nhỏ thích, con liền cho hai đứa nuôi.”

Lời giải thích có chút gượng ép, Ngụy Thục Trân nghe xong không hỏi nữa. Cô còn nhớ ở kiếp trước, hai đứa nhỏ đòi nuôi động vật, liền bị cô đánh.

Cơm trưa ăn xong, cô gọt táo cho ba mẹ chồng, sau khi làm xong liền dọn dẹp bếp, Từ Quốc Dân tới. Hắn là tới đón Từ Đại Hải hai ông bà trở về. Dư Man vừa nói hết lời, Từ Quốc Dân đều phản ứng không kịp.

“Chị dâu, ba mẹ vẫn là không thích hợp, nên là cùng ta về thì tốt hơn!”. Từ Quốc Dân suy nghĩ, sẽ làm cho anh hai hắn thêm phiền toái, Lưu Hoa vợ hắn vẫn là tốt hơn. Dư Man chuyển đề tài, lại bàn tới việc buôn bán kinh doanh. Nông thôn bắt đầu mùa đông, nếu có thể mở tiệm buôn bán thì càng tốt. Không ai nghĩ sẽ muốn sinh hoạt vào ngày lạnh này.

Từ Quốc Dân choáng váng mà trở về nhà, từ thôn đi lên nhà anh cả mà nói chuyện. Buổi chiều Dư Man ở trong nhà giặt quần áo, Dư Bảo Thương tới.

“Con mấy hôm nay sao không lên coi cửa hàng. Hai vợ chồng cải nhau à ?". Dư Man đứng lên lau lau tay, nhìn chính mình nhà mẹ đẻ - ba ruột của cô: “Vợ chồng con như nào là cải nhau? Là ba mẹ chồng tới thăm nhà, nên con không có thời gian bồi bên kia tới.”

Dư Bảo Thương không rõ lời nói con gái mình, cứ nghĩ là ông bà thông gia lên thăm vài ngày thôi

“Hoá ra như vậy!”

Dư Bảo Thương giọng hơi lớn tiếng, Từ Hà Từ Dương thấy ông ngoại tới, từ trong phòng chạy ra. Khoe ra chó con cùng mèo con mẹ vừa đem cho bọn hắn. Dư Bảo Thương vào nhà, Từ Đại Hải hai vợ chồng thấy hắn liền câu nệ.

“Ta đều không biết ông bà xui tới, sớm biết đã tới hỏi thăm”

Dư Bảo Thương ngồi một hồi đi trở về, lúc gần đi còn mời bọn họ đi qua nhà mình chơi.Từ Đại Hải hai vợ chồng một năm cũng không đi qua Dư gia quá hai lần, bây giờ cũng không tính sang.

Dư Man đưa Dư Bảo Thương đi ra ngoài, đi đến cổng lớn cô nói: “Ba, người trong tay còn có bao nhiêu tiền?”

“Con cần dùng tiền?”

Dư Man gật đầu: “Có trước cho con lấy 400.”

“Nhiều như vậy? Con muốn làm gì?”

Dư Man: “Cũng không phải chuyện gì to lớn”

Dư Bảo Thương lần đầu tiên cùng chính mình há mồm, nói không nên lời.

“Vậy con cùng ta đi trong nhà lấy.” Dư Man ngẫm lại đồng ý, trở về cùng Ngụy Thục Trân hai vợ chồng chào hỏi một cái, đi theo Dư Bảo Thương trở về nhà mẹ đẻ.Hai nhà không phải rất xa, đi bộ hơn hai mươi phút.Tiền cầm tới tay, liền cất vào túi Dư Man nói: “Ba, tiền này là Dư Nguyệt nợ con”.

“Vì sao?”

Bởi vì Dư Nguyệt nợ cô tiền.

Dư Man đem sự tình kể hết, Dư Bảo Thương nghe xong nhíu mày.

”Mượn con nhiều như vậy? Phía trước sao không nói với ta? “

Dư Man nghĩ thầm: Phía trước chính mình ngu, hiện tại liền muốn nói. Dư Nguyệt chính là ăn không ngồi rồi, phải tính rõ ràng, chặt đứt cô suy nghĩ, xem cô như thế nào có thể bước vào nhà mình

“Đều là vài đồng chúng con tích góp, cũng không đáng để kể lễ. Nhưng dạo gần đây Quốc Nhân bắt đầu hỏi con tiền tích cóp, nên giờ mới vậy.”

Dư Bảo Thương thông suốt, Dư Man ngồi một hồi trở về nhà.

Dư Nguyệt trở về bị Dư Bảo Thương mắng một trận, đều đem cô mắng tới khóc. Cô đã bắt đầu đi làm, tiền lương đều là chính mình cầm, vốn là đủ dùng, cũng không biết cô đều mua cái gì, cư nhiên mượn Dư Man gần 400 đồng tiền.

Tống Quế Phương: “Ai nha, đừng mắng hắn nữa.”

Dư nguyệt nhìn xem chính mình mẹ, gạt lệ.

Tống Quế Phương liếc mắt Dư Bảo Thương: “Tiểu Man cũng thật là, chỉ là chuyện nhỏ, tại sao làm lớn chứ?”

Dư Bảo Thương trừng nàng: “Tiểu Man mà tính toán, thì không phải bây giờ mới nói? Lại nói mấy năm nay chúng ta không phải đều sống nhờ tiền của Tiểu Man sao?".