Chương 41: Học Một Cách Nhanh Chóng

Trước khi ăn cơm, Liêm Hữu Tài chủ động tìm An Vân Sam bởi vì cô không đả động gì mà tìm cậu ta.

"Cậu có cảm thấy khó không?"

Liêm Hữu Tài nở một nụ cười dịu dàng như mọi khi.

“Cậu vẫn chưa học một số động tác trước đây, hiện tại tôi có thời gian, tôi sẽ chỉ cho cậu một ít.”

An Vân Sam cũng muốn bổ sung thêm cho động tác trước đó, nhẹ nhàng gật đầu khi nghe điều này.

"Xin lỗi làm phiền cậu rồi."

Liêm Hữu Tài sờ mũi, và càng tiếp xúc với người này, cậu ta càng cảm thấy An Tiểu Sơn không hề lạnh lùng mà còn rất lễ phép!

Đặc biệt là khi cậu ta đến dạy cô có mục đích, mà cô lại khách sáo như vậy, cậu ta đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ.

Bởi vì điều này, khi Liêm Hữu Tài dạy học, cậu ta rất nghiêm túc, trong khoảng đất trống phía sau ký túc xá, nhìn thấy hai bóng người đang luyện tập ở đó.

Liêm Hữu Tài thực hiện động tác trước, An Vân Sam làm theo.

"Bộ chiêu thức này thật ra rất đơn giản, trả quyền chỗ này thì thu vào. Như vậy, nếu ngang tài ngang sức, đối phương có thể cho là chiêu thức giả."



Khi Liêm Hữu Tài đang giảng dạy, cậu ta cũng nói về trải nghiệm của bản thân mình, thực sự rất nghiêm túc.

"Khó trách ngay cả tiểu đội trưởng cũng khen ngợi cậu, cậu làm rất tốt, khó có thể tưởng tượng được cậu chỉ làm theo tôi." Liêm Hữu Tài hai mắt sáng ngời.

An Vân Sam đứng thẳng người, ngẩng đầu nhìn cậu ta nói:

"Cậu có thể làm động tác một cách mạch lạc sao?"

Đôi mắt kia tự nhiên chớp động, lông mi cong dài khẽ rung sau đó nghiêm túc nhìn cậu ta, đúng là không thể nhìn quá nhiều rất dễ chìm đắm trong ánh mắt ấy!

Liêm Hữu Tài quay đi chỗ khác, trước đây cậu ta không chú ý, nhưng bây giờ mới nhận ra rằng đôi mắt này quả thực chết người.

"Cậu xem đi, tôi sẽ làm hai lần, lần một chậm một chút lần hai nhanh hơn, cậu có thể tự mình trải nghiệm."

Sau khi nói xong, Liêm Hữu Tài thực hiện toàn bộ động tác.

An Vân Sam nhìn rất kỹ, trong đôi mắt ấy tựa như ẩn chứa sức mạnh nào đó.

Động tác không dài lắm, thực hiện hai lần cũng chỉ mất vài phút, Liêm Hữu Tài đứng thẳng người nhìn An Vân Sam, thấy cô hơi nghiêng đầu, khuôn mặt vẫn như thường, không có nhiều biểu cảm, đôi con ngươi khẽ nâng lên, thỉnh thoảng chớp chớp, hàng mi khẽ rung lên xuống.



Dáng vẻ này của cô tuy vẫn rất lạnh lùng nhưng lại có thể khiến người khác nhìn ra rằng cô đang suy nghĩ.

Liêm Hữu Tài nhìn có chút buồn cười nhưng lại cảm thấy dáng vẻ này không ngờ lại cũng khá dễ thương...

Nghĩ đến từ dễ thương, cậu ta bỗng sởn gai ốc khắp người, cậu ta thực sự nhìn một người đàn ông mà cảm thấy dễ thương!

Liêm Hữu Tài thô bạo tát vào mặt mình, phát ra một tiếng “bốp” đau đớn sau đấy mạnh mẽ nhắm mắt lại, không dám nhìn An Vân Sam nữa.

An Vân Sam bị động tác của cậu ta thu hút, trở lại vẻ lãnh đạm trước đây nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tò mò nhìn Liêm Hữu Tài, rõ ràng không hiểu cậu ta đang làm gì cái gì.

Ngứa mặt?

Cho nên đó là lý do cậu ta tự tát mình ư?

“Tự mình thực hiện động tác đi.” Liêm Hữu Tài nhìn trời nói.

An Vân Sam lặng lẽ đi tới phía trước, nhớ lại những gì Liêm Hữu Tài vừa làm rồi thực hiện nó một cách mạch lạc.

"Không tệ, động tác mạch lạc rất tốt, liên kết rất tự nhiên, nhưng đây chưa phải là kết thúc. Cậu phải có khả năng tích hợp động tác này và sử dụng chúng trong chiến đấu. Quá trình này không thể gấp gáp, có thể sẽ mất nhiều thời gian, cậu không cần lo lắng, cứ từ từ luyện tập."

Liêm Hữu Tài khá kinh ngạc, cô mới tập vài lần mà thực ra có thể thực hiện động tác này một cách mạch lạc, mặc dù tương đối đơn giản và cô thực hiện rất chậm nhưng có thể mạch lạc như vậy thật sự rất khó khăn.