Chương 42: Rất Nhanh Cậu Ta Phải Cút Đi Thôi

An Vân Sam học nhanh như vậy, một là liên quan đến sự hiểu biết của chính cô, hai là cũng liên quan đến người đã dạy cô.

Liêm Hữu Tài nghĩ rằng cậu ta đã dạy rất cẩn thận, cậu ta kể cho cô nghe một số kinh nghiệm của bản thân trong quá trình học tập, trong số các huấn luyện viên và người hướng dẫn làm gì có ai sẽ dạy cẩn thận như vậy chứ.

Vì vậy, Liêm Hữu Tài cảm thấy cậu ta cũng có rất nhiều công lao, ít nhất thì cũng phải một nửa.

Thấy cũng gần đến giờ, hai người nhanh chóng trở về kí túc xá, những người còn lại cũng đứng dậy, Triệu Kiến Phong lạnh lùng liếc cậu ta một cái, Liêm Hữu Tài cũng không thèm để ý nhiều. Cho dù Triệu Kiến Phong có là người đứng đầu cả tiểu đội nhưng đối với cậu ta cũng không quá quan trọng.

Chu Vũ không dám làm gì Liêm Hữu Tài nhưng cậu ta tỏ ra rất khinh thường An Vân Sam, đối với cô nở nụ cười lạnh mà nụ cười này Chu Quảng An cũng không phát hiện ra.

Các tân binh nhanh chóng tập trung ở tầng dưới ký túc xá, sau đó chạy đến sân tập để bắt đầu cuộc huấn luyện buổi chiều.

Chương trình huấn luyện hôm nay vẫn là kỹ năng chiến đấu, điểm khác biệt là hôm nay các tân binh cũng sẽ bắt đầu thực hành thực chiến.

Mọi sự chuẩn bị, luyện tập, nói thẳng ra là để đối phó với địch nếu không áp dụng được vào thực tế thì luyện tập bao nhiêu cũng thành công cốc.

"Hôm nay chúng ta sẽ áp dụng những gì đã học trước đây vào thực tế. Rất nhanh sẽ đến kỳ thi rồi. Chúng ta là tiểu đội hạng đầu nếu điểm tổng kết không tốt, không chỉ là bị trừng phạt mà còn có thể bị đuổi khỏi đội.”

Chu Quảng An đứng trước các tân binh, nói.



Đây là lần đầu tiên tân binh trong tiểu đội một nghe nói mình sẽ bị đuổi, tất cả đều kinh ngạc, ban đầu còn tưởng rằng mình đã vào tiểu đội một tương lai cũng sẽ chỉ huấn luyện ở tiểu đội một.

Nhưng xem ra có vẻ không phải như vậy!

"Báo cáo!" - Người gọi là Tề Tân Khải.

Chu Quảng An quay đầu nhìn cậu ta.

"Nói đi."

"Đội trưởng, người dưới cấp mấy sẽ bị đuổi khỏi đội?" - Tề Tân Khải hỏi.

Tề Tân Khải cao khoảng 1,8m, nước da màu đồng, gò má gầy, môi dày, trông như một người bình thường nhưng đôi mắt rất sáng.

Chu Quảng An nói.

"Sau nửa tháng nữa, cuộc khảo sát luân chuyển tân binh sẽ bắt đầu. Cuộc khảo sát luân chuyển được tổ chức mười ngày một lần, người đứng cuối trong cuộc khảo sát sẽ rời khỏi tiểu đội một ngược lại những tiểu đội khác có thành tích tốt sẽ được đề cử vào tiểu đội một."

Kỳ kiểm tra lần này nói trắng ra là một kỳ kiểm tra lớn hơn hẳn nhưng kỳ trước.

Có thể nói, kiểm tra là một phương pháp tốt để kích động ý chí của các tân bình, tất cả mọi người đều có lòng tự tôn, nếu mà bị đuổi khỏi tiểu đội thì những gì họ khoe khoang từ trước tới giờ đều sẽ bị ném xa tít tắt, với ý nghĩ như thế thì còn có ai dám nhụt chí có chứ, tất cả tân binh đều hừng hực lao thẳng về phía trước.



Nghe Chu Quang An nói như vậy, tiểu đội một mới thở phào nhẹ nhõm, người đầu tiên bị đuổi tuyệt đối không phải một trong số bọn họ.

Tin tức này kỳ thực cũng không tồi, có sự khích lệ như vậy, chí ít cuối cùng cũng có một số kẻ cuối bảng có thể chính đáng rời đi.

"Còn nửa tháng nữa, tranh thủ thời gian này tăng tốc huấn luyện, hạng mục đánh giá không chỉ có thể lực cơ bản, chiến đấu, còn có bắn súng!"

Còn có bắn súng sao?

Các tân binh vừa nghe đến đây đã phấn khích vì tất cả đều chưa từng đυ.ng qua súng.

Nếu đội trưởng nói như vậy khẳng định bọn họ sẽ sớm được cầm trên tay thứ hàng nóng này.

Các tân binh lần lượt không giấu kích động và bắt đầu thì thầm với nhau.

"Im lặng! Kỷ luật!"

Chu Quảng An hét lớn các tân binh lập tức im lặng.

"Đánh giá là để có kết quả toàn diện. Đừng nghĩ rằng bất kỳ phiên đặc biệt nào cũng sẽ an toàn. Vì vậy, nhanh chóng huấn luyện cho tôi. Hai cặp sẽ tiến hành huấn luyện thực chiến. Để tôi xem trình độ các cậu tới đâu!"