Chương 3

Người phụ nữ đưa tay sờ trán Trịnh Gia Tuấn , dùng âm giọng phổ thông nói:

"Cậu cuối cùng cũng tỉnh. Tôi lo y thuật của bản thân không tốt, không thể kịp thời cứu sống cậu. Thương thế trên người cậu căn bản không bình thường, tôi lại chẳng dám đưa cậu đến bệnh viện cấp cứu, sợ đem lại phiền toái cho cậu. Cậu không cần kiêng dè tôi, tôi hứa sẽ không tiết lộ lai lịch cũng như tung tích của cậu ra ngoài. Nơi này là nhà của tôi trong rừng trúc, cách khá xa thôn làng, bình thường sẽ không có người tới. Cậu cứ yên tâm dưỡng thương, khi nào khỏe có thể rời đi."

"Tôi tên Chu Quân Ngọc, cậu cứ gọi chị Ngọc là được. Tôi có một đứa con tầm mười hai tuổi, tên Dương Thiên Thành, bình thường vẫn luôn gọi là Tiểu Thành. Nó rất hiểu chuyện, lúc tìm thấy cậu tại bờ biển đá vôi liền bí mật về nói với tôi. Chúng ta cùng tìm đến, đem cậu đưa về nhà. Thằng bé sẽ không đem chuyện này kể lung tung cho người trong thôn biết, cậu cứ an tâm."

Trịnh Gia Tuấn bị ba chữ "Dương Thiên Thành" làm cho kích động, không tự chủ được nhớ tới việc người cha ruột- Dương Thiên Thành- đó từng ép mẹ cậu- Du Vĩnh Lam- sảy thai, không chút tình người vứt bỏ hai mẹ con cậu, nhớ tới người này khi bị vợ mới dò hỏi đã kiên quyết phủ nhận quan hệ huyết thống của hai người.

Trịnh Gia Tuấn bị người mẹ kế Tiết Minh Châu bắt cóc, cả người bị băng keo trói chặt thành cái bánh chưng, miệng cũng bị bịt kín.

Cậu còn bị cô ta dí súng vào đầu, gọi điện tống tiền Dương Thiên Thành, yêu cầu người đàn ông đó mang một tỷ đến đây chuộc lại.

Dương Thiên Thành khi đó cứng rắn chối bỏ quan hệ của bọn họ, còn nói cậu là con riêng của người cậu Du Vĩnh Bình.

Hắn xoa dịu nỗi tức giận trong lòng Tiết Minh Châu, cố tình khiến cô ta sinh lòng đố kị với Du Vĩnh Bình.

Sau khi đã có được sự tín nhiệm của Tiết Minh Châu, hắn đợi đến khi cô ta buông lỏng cảnh giác liền bất ngờ đoạt súng từ tay cô ta, nổ súng bắn chết người vợ của mình.

Giây tiếp theo, một vụ nổ lớn xảy ra...

Trịnh Gia Tuấn cẩn thận hồi tưởng lại chuyện lúc trước, cho rằng Tiết Minh Châu đã cài sẵn bom trên người cậu.

Chỉ là lúc ấy cậu quá mức hoang mang, trong lòng chỉ ngập tràn duy nhất sụ căm phẫn dành cho Dương Thiên Thành- người không chỉ nhiều lần rũ bỏ quan hệ cha con bọn họ mà còn dám bôi nhọ người cậu Du Vĩnh Bình của cậu, hoàn toàn không nghĩ đến yếu tố nguy hiểm có thể xảy ra này.

Loại phụ nữ lòng dạ rắn rết như cô ta ắt hẳn sẽ bí mật lập sẵn kế hoạch, có chết thì cũng là đồng quy vu tận, hành động

này suy cho cùng rất hợp với tính cách của cô ta.

Thế nhưng, ông trời có mắt, cậu vẫn còn sống.

Vậy rốt cuộc Dương Thiên Thành đâu?

Trịnh Gia Tuấn lắc đầu xua đi suy nghĩ trong đầu, không muốn quan tâm đến Dương Thiên Thành người này nữa.

Cậu liếʍ đôi môi khô khốc, dùng thanh âm khàn khàn hỏi: "Chị Ngọc, đây là nơi nào?"

"Đảo Vu."

Chu Quân Ngọc trả lời xong, thấy vẻ mặt Trịnh Gia Tuấn có phần bối rối, liền bổ sung đáp án.

"Cảng Phòng Thành... Quảng Tây..."

Vậy mà lại là ở Quảng Tây, duyên hải Tây Nam!

Từ Kế Kinh đến nơi này, ít nhất cũng phải 2500 cây số!

Người phụ nữ kia thế mà lại đem trói hắn ở cái địa phương này, thực sự rất quá đáng!

"Chị Ngọc, chị có thể gọi giúp tôi điện thoại đường dài không?" Trịnh Gia Tuấn nói: “Đợi chú tôi đến, chú ấy sẽ trả hết toàn bộ tiền thuốc men và tiền điện thoại cho chị.”

“Không sao.” Chu Quân Ngọc liên tục xua tay, giải thích: “Chị dùng đều là thảo dược hái trên núi, không đáng tiền. Trong thôn không có điện thoại, chị phải đi lên bưu cục trên trấn gọi đường dài.”

“Làm phiền chị rồi.”

Trịnh Gia Tuấn cảm kích đọc số điện thoại cá nhân lẫn số điện thoại nhà của chú Du Vĩnh Bình.

“Chị trước hết cứ thử gọi vào số này, nếu không được, có thể chuyển sang số điện thoại bàn. Ông bà ngoại của tôi căn bản đều ở nhà, chị nói cho họ chỗ ở của tôi, họ sẽ lập tức phải người tới.”

Chu Quân Ngọc dùng bút chì viết số điện thoại và danh tính xuống, cùng Trịnh Gia Tuấn đối chiếu hai lần mới cẩn thận cất kỹ tờ giấy.

Cô gọi Dương Thiên Thành tới chăm sóc cho Trịnh Gia Tuấn, sau đó đeo mũ rơm lên vội vàng đi ra cửa.

Dương Thiên Thành để tóc cắt ngắn, cả người cởi trần, chỉ mặc độc một cái quần trắng nhỏ. Nước da cậu đen như than.

Cậu sở hữu đôi mắt to tròn, hắc bạch phân minh. Tại giữa hai hàng lông mày rậm rạp lộ ra thần sắc sáng ngời.

Cậu làm việc nhanh lẹ, lại trầm ổn ít nói, đem cho người khác cảm giác ổn trọng ngoan ngoãn.

Chỉ có trong con người không che giấu nổi sự hiếu kì, càng tôn lên nét ngây ngô trẻ con trong cậu.

Trịnh Gia Tuấn được Dương Thiên Thành hầu hạ rót nước, ăn cháo rau dại xong mới nằm xuống nghỉ ngơi.

Thấy Dương Thiên Thành ngồi xổm bên giường đang dùng xương cá viết đi viết lại mấy từ tiếng Anh lên bàn, cậu dùng ngữ khí ôn hoà hỏi thăm:

“Để anh hỏi nhóc một chút, cá trong tiếng Anh đọc như thế nào?”

“Fish.”

Dương Thiên Thành vừa đọc vừa ghi xuống bốn chữ cái F, I, S, H.

“Thế còn cá mập?” Trịnh Gia Tuấn hỏi.

“Shark.”

Dương Thiên Thành tiếp tục viết từng chữ cái lên bàn.

“Cá voi?”

Dương Thiên Thành lại lần nữa viết từng từ.

“Thật thông minh!” Trịnh Gia Tuấn giơ ngón cái lên khen ngợi.

Dương Thiên Thành cười vui vẻ, lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết.