Chương 4

“Nhóc hẳn là đang học ở cấp hai nhỉ?" Trịnh Gia Tuấn hỏi.

Dương Thiên Thành gật nhẹ đầu, mất hứng nói: "Em không muốn lên cấp."

“Vì sao?" Trịnh Gia Tuấn không hiểu.

"Kế Kinh quá xa. Em phải một mực ở lại trường học, không gặp được ma ma." Dương Thiên Thành trả lời.

“Anh khi còn bé cũng giống như nhóc, lần đầu tiên lên cấp đã liền bắt đầu trọ ở trường. Đến nghỉ đông và nghỉ hừ mới có thể trở về nhà. Khi nào nhớ nhà thì ban đêm trốn ở trong chăn len lén khóc." Trịnh Gia Tuấn khuyên giải, nói: “Có điều, anh rất thích học. Bởi vì tri thức học được về sau có thể kiếm được nhiều tiền trong tương lai, để cả nhà mình đều có được cuộc sống tốt."

Tưởng tượng năm đó nghèo khó khốn khổ, Trịnh Gia Tuấn chỉ cảm thấy hư ảo tựa như một trận ác mộng.

Giấc mộng này, cậu vốn không nên trải qua.

Bởi vì, cậu bị người mà cậu gọi là mẹ trộm đi từ trong bệnh viện, cùng ôm vào trong mương rạch.

Mà người mẹ vì bảo vệ cậu mà đã không tiếc chống lại tất cả mọi người thì đã mất trên giường sản phụ, không kịp bảo vệ đứa con trai mà bà yêu thương.

“Muốn để ma ma có được cuộc sống tốt, trừ đi học ra thì còn có những biện pháp khác nào ạ?" Dương Thiên Thành nghiêm túc hỏi.

"Không có." Trịnh Gia Tuấn lắc đầu: "Tri thức chính là sức mạnh. Mà trường học chính là nơi tốt nhất để có thể giúp nhóc nhanh chóng tiếp thu một lượng lớn tri thức trong khoảng thời gian ngắn."

Dương Thiên Thành im ắng ngồi xổm tại chỗ, lộ ra vẻ nghiêm túc, tựa hồ như đang suy nghĩ nhân sinh đại sự.

Vào giữa chiều, dưới ánh nắng hừng hực, Chu Quân Ngọc trở lại phòng trúc, áy náy nói rõ tình huống.

"Không gọi được, cả hai dãy số đều không gọi được."

Tại sao lại như vậy?

Không thể nào!

Trịnh Gia Tuấn nhíu mày, suy tư trong chốc lát, hỏi: "Hôm nay là ngày bao nhiêu?"

“Ngày 25 tháng 7." Chu Quân Ngọc trả lời.

"Tôi ngủ hơn một tháng?" Trịnh Gia Tuấn kinh ngạc nói.

"Cậu ngủ ở chỗ tôi ba ngày ba đêm, tình huống trước đó thì tôi không rõ lắm." Chu Quân Ngọc đáp.

Trịnh Gia Tuấn trầm mặc một hồi, hỏi: "Chị Ngọc, chị định ngày nào đưa nhóc Thành này đi Kế Kinh học?"

Chu Quân Ngọc liếc nhìn Dương Thiên Thành đứng ở một bên, trả lời: "Trường học ngày 31 tháng 8 thông báo, tôi định đi vào thành phố mua vé xe lửa trước một tuần."

"Chị có thể mua giúp tôi một tấm vé được không? Tôi đi cùng mọi người." Trịnh Gia Tuấn nói: “Đầu tiên, mọi người đi cùng tôi về nhà, tôi trả tiền cho hai người, sau đó lại lái xe đưa cả hai đến trường học."

“Cậu không cần vội vã trả tiền." Chu Quân Ngọc dịu dàng nói: “Cha của Thiên Thành sẽ đón chúng tôi ở nhà ga, đưa chúng tôi đến trường học. Chờ cơ thể cậu tốt hơn, cậu có thể đến trường trung học Cỏ Thơm tìm Thiên Thành, trả lại tiền cho nó."

Trịnh Gia Tuấn gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.