Chương 11

Sau khi tảo triều trở về, Vũ Minh Sơn vừa về đến phủ đã thấy Thiên Quyết ngồi ở Viễn Trúc viện chờ mình hắn cung kính hành lễ:” Ngũ hoàng tử vạn an”.Thiên Quyết không vòng vo mà đi vào thẳng vấn đề:” Sáng mai trên triều ngươi đã nghe phụ hoàng của ta nói về việc cử tứ ca đi biên ải, ngươi suy nghĩ thế nào về chuyện này?”.

Vũ Minh Sơn có thể nhìn thấy vẻ mặt tức giận giả vờ bình tĩnh của Thiên Quyết thì lên tiếng:” Thần cho rằng ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì đó, người nên tranh thủ cơ hội này mà tiêu diệt tứ hoàng tử”.Thiên Quyết thấy Vũ Minh Sơn có cùng ý với mình thì lên tiếng:” Được, ta bây giờ về chuẩn bị ngay”.

Vũ Ngọc Vân không biết có phải vô tình hay cố ý đã nghe được cuộc nói chuyện của phụ thân mình với ngũ hoàng tử vội vàng trở về Ngọc Trúc viện. Vừa về nàng đã nói a hoàn chuẩn bị cho mình giấy cùng mực để viết thư gửi cho đại ca cùng tứ hoàng tử biết chuyện mà có thể chuẩn bị.

Ngừng bút nàng mang theo phong thư chạy ra ngoài đứng trước một cái cây vẻ mặt đầy lo lắng nói với người trên cây:” Ta biết có người của đại ca phái tới để bảo vệ ta nhưng bây giờ ta có việc gấp cần nhờ ngươi giúp đỡ, ngươi có thể xuất hiện có được không ?”.

Thiên Dĩ được Thập Thất nhờ trong thời gian hắn quay về Thủy Dược cốc giải quyết một chút chuyện có thể bảo vệ vị cô nương này, hắn nghe tiếng có người gọi mình giật mình mà rơi xuống đất. Vũ Ngọc Vân thấy hắn thân mặc hoàng y đoán hắn cũng là hoàng tử nên vội tới đỡ hắn cung kính hành lễ rồi nói:” Ngài là hoàng tử sao có thể để đại ca nhờ đi bảo vệ một người như ta, ta có thể biết danh xưng của ngài có được không?”.

Thiên Dĩ thấy được gương mặt xinh đẹp trước mặt vội lên tiếng nói:” Ta là lục hoàng tử Thiên Dĩ, ta được tứ ca phái đến để bảo vệ cho cô nương, trông sắc mặt cô nương không được tốt cho lắm cô nương có cần ta giúp đỡ gì không?”.

Vũ Ngọc Vân nhìn thấy trước mặt là một vị nam tử tuấn tú, có đôi mắt màu xanh tuyệt đẹp bất giác thầm khen thành tiếng:” Thật đẹp”.Thiên Dĩ nghe Vũ Ngọc Vân nói như vậy liền có chút ngượng ngùng nói:” Cô nương nói cái gì đẹp cơ?”.

Vũ Ngọc Vân giật mình vội đưa phong thư trên tay nói:” Người có thể giúp ta đem phong thư này cho đại ca của ta có được không?”. Thiên Dĩ thấy nàng không muốn nhắc đến chuyện lúc nãy thì không còn quan tâm nữa lên tiếng:” Được, nhưng ta phải chờ vị bằng hữu kia quay lại thì mới có thể rời đi”.

Vũ Ngọc Vân nghe Thiên Dĩ nói như vậy thì nhìn phía sau lưng hắn có một vị nam tử khuôn mặt cũng tuấn tú nhưng mang vẻ hoang sơ thì lên tiếng:” Ta thấy vị bằng hữu của ngài đã quay lại, ngài có thể giúp ta chuyển thư nhanh một chút có được không?”. Thiên Dĩ lại nghe thêm bên tai mình có giọng nói mang vẻ ma quái thì không khỏi giật mình vội vàng rời đi.

Sau khi Thiên Dĩ rời đi, Vũ Ngọc Vân không nói gì thêm vội trở lại phòng, còn Thập Thất cũng chẳng quan tâm đến vị cô nương kia cứ dùng phi công bay thằng lên cây quan sát tình hình xung quanh.

Ở hoa viên của phủ tứ hoàng tử, Vũ Ngọc Tuyên đang nằm lên chân của Thiên Nhất Phong đọc sách thì Thiên Dĩ đột nhiên xuất hiện. Vừa thấy hắn Thiên Nhất Phong vội đỡ Vũ Ngọc Tuyên đứng dậy đi về hướng thư phòng, hắn thấy tứ ca mình rời đi cũng đi theo đến thư phòng. Thiên Nhất Phong vừa ngồi vào ghế đã kéo Vũ Ngọc Tuyên ngồi lên chân mình, nói:” Có chuyện gì mà đệ lại đến đây?”.

Thiên Dĩ lúc này lên tiếng:” Ta chỉ là đưa thư của vị cô nương Ngọc Tuyên ca ca nhờ Thập Thất bảo vệ thôi”. Vũ Ngọc Tuyên vừa nghe Thiên Dĩ nói liền biết là tứ muội thì hỏi lại:” Đưa thư?”. Thiên Dĩ không nói gì chỉ lấy ra một phong thư đưa cho Vũ Ngọc Tuyên rồi kiếm một cái ghế nào đó mà ngồi.

Vũ Ngọc Tuyên thấy những dòng chữ của Vũ Ngọc Vân thì nhíu mày, Thiên Nhất Phong thấy biểu cảm lạ của y vội lên tiếng:” Trong thư viết cái gì?”. Vũ Ngọc Tuyên nói ngắn gọn ý trong thư:” Tứ muội bảo người hãy cẩn thận trong chuyến đi lần này”.

Thiên Nhất Phong giọng thoáng lạnh đi nói:” Đúng là bọn chúng không để ta sống yên ổn được, Tuyên nhi ngươi viết thư hồi âm lại cho tứ muội để muội ấy bớt lo lắng”. Vũ Ngọc Tuyên nghe hắn nói vậy liền cầm bút lên viết những lời hắn nói với y, xong rồi đưa cho Thiên Dĩ nói:” Nhờ đệ mang phong thư đưa cho tứ muội giúp ta”.Dừng lại một chút, y lại lên tiếng:” Mong những ngày sau này ta không có ở kinh thành mọi người hãy bảo vệ tốt cho muội ấy”.

Thiên Dĩ không lên tiếng chỉ cung kính rời đi, Vũ Ngọc Tuyên lúc này vẫn còn ngồi lên chân Thiên Nhất Phong lo lắng nói:” Ngươi dự định sẽ làm gì?”. Thiên Nhất Phong đột nhiên viết giấy thì y ngầm hiểu có người bên ngoài thì lên tiếng:” Ai đó?”.

A hoàn Phương An vội lên tiếng:” Hoàng tử phi là nô tỳ”. Nghe được giọng của a hoàn Phương An, Vũ Ngọc Tuyên mới thờ dài nói:” Ngươi có chuyện gì cần tìm ta?”. A hoàn Phương An bước vào cung kính hành lễ rồi mới nói:” Vừa rồi nô tỳ có nhận được thư mời của phủ thừa tướng nên liền mang đến cho người”.

Vũ Ngọc Tuyên đọc thư mời rồi lẩm bẩm nói:” Ngày này cuối cùng cũng đã tới”. Thiên Nhất Phong vung tay ra ý bảo a hoàn lui đi hắn mới lên tiếng:” Sinh thần của phụ thân ngươi”. Vũ Ngọc Tuyên không nói gì khẽ gật đầu, hắn nhìn vào thư mời lên tiếng:” Hai ngày nữa sao?Vậy phải chuẩn bị lễ vật thôi”.