Chương 12

Phủ thừa tướng hai ngày sau vì là thừa tướng nắm quyền đứng đầu các bá quan nên không ai dám đắc tội mà vắng mặt, Vũ Ngọc Tuyên không còn đeo mặt nạ như lúc trước thân mặc y phục màu lam cùng với hoàng y của Thiên Nhất Phong, làm mọi người chú ý nhìn mắt không rời khỏi hai người từ lúc bước xuống xe ngựa đến giờ.

Vũ Minh Sơn nhìn thấy Vũ Ngọc Tuyên gương mặt đã hồi phục thì lên tiếng:” Tuyên nhi, khuôn mặt ngươi như thế này là sao?”. Không quá bất ngờ trước câu hỏi của phụ thân mình, y bình tĩnh đáp:” Thưa phụ thân, gương mặt của nhi thần có thể hồi phục đều nhờ vào tứ hoàng tử”.

Y không muốn rước phiền phức vào người chỉ đành lấy Thiên Nhất Phong làm lá chắn cho mình, Thiên Nhất Phong hiểu được người đang nắm tay mình nói gì thì không có biểu hiện gì mà tiến tới chỗ ngồi đã chuẩn bị từ trước. Từ khi vào phủ thừa tướng đến giờ y vẫn luôn quan sát nhị muội cùng tam đệ của mình thấy hai người đó chẳng có biểu hiện gì đặc biết càng thêm lo lắng, siết chặt tay của Thiên Nhất Phong.

Nhớ lại đời trước, sinh thần của phụ thân mình có tham gia nhưng không ở lại lâu nên đã để tứ muội xảy ra chuyện.Sáng sớm hôm sau thức dậy nghe a hoàn Phương An nói thì mới biết được hôm qua tứ muội đã xảy ra chuyện gì, mới hối hận vì không thể bảo vệ cho tứ muội.

Khi Vũ Ngọc Tuyên đang ngồi im lặng nhớ về chuyện đời trước thì bên ngoài có tiếng hét lớn của một nữ tử:” Có người hãm hại ta mà phụ thân, xin người hãy tin ta đi mà phụ thân”. Vũ Ngọc Tuyên biết đây là phần đáp lễ của Thiên Nhất Phong, y nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài xem kịch.

Vừa tới đã thấy Vũ Ngọc Thanh cùng với Thiên Quyết y phục không chỉnh tề, Vũ Ngọc Tuyên thấy như vậy vẫn còn nhẹ với đôi cẩu nam cẩu nữ này nhưng nghĩ đến ngày tháng còn dài sau này, cứ việc từ từ với bọn họ cũng không sao.

Vũ Ngọc Thanh vừa khóc vừa nói:” Ta với ngũ hoàng tử thật sự không biết gì cả, tất cả do có người hãm hại”.Vũ Minh Sơn thấy tình cảnh trước mắt đã khiến phủ thừa tướng mất hết thể diện, liền kêu hạ nhân tiễn những người không liên quan về hết.

Viễn Trúc viện lúc này Vũ Ngọc Thanh vừa nói vừa chỉ tay vào Vũ Minh Nhân:” Tất cả là do kế hoạch ngu ngốc của ngươi”. Vũ Minh Nhân lên tiếng:” Nhị tỷ sao tỷ lại nói như vậy, ta chỉ gợi ý cho tỷ hại tứ muội thôi chứ không bảo tỷ hại chính mình, tại sao tỷ lại đổ lỗi cho ta cơ chứ?”.

Vũ Ngọc Vân nghe thấy thì tức giận lên tiếng:” Nhị tỷ với tam ca sao lại đối xử với ta như vậy?”. Vũ Ngọc Thanh thấy lời của Vũ Minh Nhân nói ra lúc nãy quá sức ngu ngốc thì vội nói:” Tứ muội đừng nghe tam đệ nói bậy, ta với muội do cùng mẫu thân sinh ra ta sao có thể hại muội có đúng không?”.

Vũ Ngọc Vân muốn cuộc sống sau này bớt phiền phức, giọng dịu dàng nói:” Nhị tỷ nói đúng, tam ca nói như vậy vì hoảng hốt khi tỷ đổ lỗi cho huynh ấy thôi đúng không?”. Không muốn để thanh danh nữ nhi mình bị hủy mà ngũ hoàng tử vẫn không lấy người về làm thê tử, Vũ Minh Sơn mới lên tiếng:” Trong chuyện này không biết là ai đúng, ai sai?Nhưng ta mong ngũ hoàng tử có thể thực hiện lời hứa của mình”.

Thiên Quyết từ lúc ngồi ở chính phòng đến giờ mắt luôn nhìn về phía Vũ Ngọc Tuyên, nghe nói đến mình mới giật mình mà lên tiếng:” Sáng mai ta sẽ vào hoàng cung xin phụ hoàng chỉ hôn”.Vũ Ngọc Thanh nghe như vậy trong lòng vui mừng nhưng ngoài mặt chẳng biểu hiện gì hết lên tiếng:” Quyết ca ca ta rất vui khi nghe người nói như vây”.

Thấy trời đã không còn sớm Vũ Ngọc Tuyên mới lên tiếng:” Phụ thân nếu không còn chuyện gì nữa, ta cùng tứ hoàng tử xin phép được hồi phủ”.Vũ Minh Sơn khẽ gật đầu lên tiếng:” Thần rất vui khi tứ hoàng tử ó thể tham dự sinh thần của thần và cũng như đã chăm sóc tốt cho Tuyên nhi”.

Thiên Quyết thấy Vũ Ngọc Tuyên bước ra khỏi Viễn Trúc viện cũng xin phép hồi phủ chạy nhanh ra ngoài, đuổi theo gần tới nơi Thiên Quyết thấy tình cảnh trước mắt không khỏi nhíu mày’ tại sao không giống như những lời Vũ Minh Sơn đã viết trong mật tín cơ chứ’. Thiên Quyết vậy mà không chịu buông bỏ, đi nhanh về hướng Vũ Ngọc Tuyên nói:” Tứ ca ta có thể nói chuyện với hoàng phi của huynh một chút có được không?”.

Không để cho Thiên Nhất Phong tức giận y nói:” Ta với ngũ hoàng tử không có việc gì cần phải nói chuyện với nhau, có gì thì ngài có thể nói ở đây để ta cùng với Nhất Phong còn phải mau chóng hồi phủ”. Thiên Quyết không có ý bỏ qua chuyện này nhưng Thiên Dĩ không biết từ đâu xuất hiện lên tiếng:” Ngũ ca, huynh cần người nói chuyện ta sẽ nói với huynh có được không?”.

Thiên Quyết ‘hừ’ một tiếng rồi bỏ đi, Vũ Ngọc Tuyên lúc này mới thở một hơi thiệt dài, lo lắng nói:” Đệ không sợ ngũ hoàng tử sẽ gây khó dễ cho đệ sau khi chúng ta đi biên ải hay sao?Với lại ta cũng có thể giải quyết chuyện này nhưng dù sao ta cũng phải cảm ơn đệ đã giúp, ta và Nhất Phong phải hồi phủ để mai còn phải lên đường”.