Chương 32:

Khương Ngư nhanh chóng dọn xong quầy hàng, trả lại bàn ghế, chuẩn bị đi đến hiệu thuốc và cửa hàng bách hóa để một số thứ cần thiết cho việc làm xà phòng.

Mặc dù Khương Ngư chưa từng được đi học nhưng cô biết rất rõ nếu cứ bán mãi một sản phẩm không đổi mới thì sẽ sớm bị thay thế, bản thân hàm lượng khoa học kỹ thuật của xà phòng không cao nên cô cần phải nghiên cứu tăng thêm các loại xà phòng khác.

Khương Ngư chuẩn bị làm một vài loại xà phòng thơm có công dụng khác.

Ví dụ, nha đam có thể loại bỏ dầu mỡ, mật ong có thể dưỡng ẩm, sữa bò và bột ngọc trai có thể làm trắng, và có nhiều loại mùi thơm khác nhau. Nếu có thể làm bao bì tinh tế hơn và tạo kiểu cho xà phòng, thì cũng có thể đi theo con đường bán hàng cao cấp.

Trong cái đầu nhỏ bé của Khương Ngư có bao nhiêu là ý tưởng.

Khương Ngư mua những thứ mình cần ở hiệu thuốc và cửa hàng bách hóa, đồng thời mua cho mình một ít sữa bò.

Chủ yếu là do cô không cao lắm, nghe nói uống sữa có thể giúp cô cao lên nên Khương Ngư sẽ thử một chút.

Khương Ngư xách bao lớn bao nhỏ đồ đạc bước về, nghĩ rằng nếu kiếm được tiền nhất định sẽ mua một chiếc xe đạp, ngày nào cũng đi bộ như vậy thực sự rất mệt mỏi.

“Khương Ngư, cô ra ngoài mua đồ à?”

Khi Khương Ngư trở lại đại viện, có người chào cô, cô mới nhớ ra người phụ nữ này tên là Lý Như Lan. Ngày hôm qua cô có tặng bánh bao đậu cho nhà cô ấy.

“Vâng, chị Như Lan.”

“Nhiều đồ như vậy, sao không để Hoắc đoàn trưởng xách giùm cho.”

“Anh ấy bận quá.”

“Chị nói cho em nghe, đàn ông là không thể nuông chiều được. Phụ nữ đã không dễ dàng gì rồi, nếu em không nói thì anh ta cũng không biết đâu.”

Khương Ngư ngượng ngùng cười, cô cũng không trông cậy được gì vào Hoắc Diên Xuyên đâu, nhưng một giây sau, gói hàng trong tay cô đã bị giành lấy.

Khương Ngư giật mình, ngẩng đầu lên xem thử, đôi chân dài này, khuôn mặt này, không phải Hoắc Diên Xuyên thì là ai?

“Sao anh lại tới đây?”

Khương Ngư có chút kinh ngạc.

“Cô còn chưa về, cô tưởng tôi không lo lắng sao? Nhiều đồ như vậy, cô xách nổi à? Chị dâu nói rất đúng, là tôi không chăm sóc tốt cho Khương Ngư.”

Lý Như Lan cũng có chút ngượng ngùng khi đang nói xấu người ta bị nghe được.

“Ôi ôi, vậy tôi không quấy rầy vợ chồng trẻ hai người nữa.”

Lý Như Lan vội vã rời đi, Hoắc Diên Xuyên nhướng mày.

“Ngẩn người làm gì, còn không mau về nhà?”

“À, được.”

Khi hai người về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên nhìn thoáng qua chiếc khẩu trang trên mặt Khương Ngư.

“Trời nắng nóng thế này mà còn đeo khẩu trang, cô không sợ bị say nắng à?”

“Anh không hiểu đâu.”

Khương Ngư có chút tức giận nhìn khuôn mặt Hoắc Diên Xuyên, rõ ràng là bị phơi nắng, nhưng làn da của Hoắc Diên Xuyên vẫn rất trắng trẻo, không hề bị đen sạm chút nào, thực sự là người so với người làm người tức chết.

“Anh cho rằng ai cũng như anh, phơi nắng không đen sao?”

Hoắc Diên Xuyên nghe thấy Khương Ngư lẩm bẩm, hiểu ra được phần nào.

À, cô nhóc đây là đang đố kỵ, thích chưng diện.

Hoắc Diên Xuyên có chút buồn cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó Khương Ngư không kịp đề phòng bị xoa đầu.

“Nhóc, cô đang làm gì thế, biết thích chưng diện rồi à?”

“Không được à, ai cũng thích cái đẹp cả.”

Nói xong Khương Ngư liền đi thu dọn những thứ mình đã mua.

Ánh mắt Hoắc Diên Xuyên hờ hững nhìn Khương Ngư.

Nghĩ thầm, dạo này biểu hiện của cô nhóc cũng không tệ lắm. Con gái yêu cái đẹp là chuyện bình thường, cô em gái Hoắc Tú Tú của mình cũng có không ít đồ trang điểm, đến lúc đó mình có thể mua cho cô nhóc hai lọ kem bảo vệ da, có lẽ cô ấy sẽ rất vui nhỉ?