Chương 39:

Trong lòng Khương Ngư nghĩ cái gì, Hoắc Diên Xuyên dĩ nhiên là không biết, chỉ có điều, lúc anh nhớ lại dáng vẻ thoả mãn của cô bé khi nói đến xương sườn và cá lớn, cũng có chủ ý.

Lúc này mặc dù nói điều kiện sinh hoạt đã được cải thiện không ít, nhưng nếu muốn ăn thịt liên tục không ngừng, cũng không thực tế, Hoắc Diên Xuyên nhìn về phía bóng lưng Khương Ngư, phản ứng đầu tiên chính là gầy, nhất là eo, nhìn như thế, quả thực là có thể tóm nhẹ nhàng một cái, Hoắc Diên Xuyên nhìn chăm chú vào eo Khương Ngư, đột nhiên nhớ tới lần Khương Ngư tắm ngất xỉu kia.

Khi đó cũng không đoái hoài tới điều gì, cô được anh ôm toàn bộ vào trong lòng, phản ứng đầu tiên là rất nhẹ, căn bản không có nặng mấy, eo cũng mảnh.

Nghĩ tới đây, sắc mặt Hoắc Diên Xuyên không còn tự nhiên như vậy, thảo nào cô này biết uống sữa tươi bồi bổ thân thể, thật ra trước đó mấy ngày nhìn thấy Khương Ngư tự mua sữa bò, Hoắc Diên Xuyên đã cho mua sữa bò từ bên phía nông trường, Chu Thiệu cũng biết, còn trêu đùa vài câu.

Về phần xương sườn và cá lớn mà cô nói, trực tiếp gọi điện thoại bảo người ta đưa tới là được, Hoắc Diên Xuyên thậm chí có thể nghĩ đến vẻ mặt hưng phấn của Khương Ngư lúc đó, chính anh cũng không ý thức được, hiện tại anh có chút quá chú ý đến Khương Ngư, cũng có chút quá quan tâm cô.

Hoắc Diên Xuyên bề bộn nhiều việc, cho dù là buổi tối, cũng phải làm nhiệm vụ tạm thời.

"Lát nữa tôi đi làm nhiệm vụ, một mình cô ở nhà, đóng kỹ cửa lại."

"Ừm, yên tâm đi, tôi biết rồi, cũng không phải lần đầu tiên tôi ở nhà một mình."

So với sự lo lắng của Hoắc Diên Xuyên, thái độ của Khương Ngư ngược lại là có chút không quan tâm.

Cô gái này, lá gan dường như càng lúc càng lớn.

Thật ra Hoắc Diên Xuyên cũng biết, ở trong đại viện của quân khu, căn bản sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chờ sau khi Hoắc Diên Xuyên ra khỏi cửa, Khương Ngư ngược lại không ngủ tiếp, cô phải nhân lúc trời tối ra ngoài câu tôm và cua sông.

Ban ngày thời tiết quá nắng, hơn nữa cũng có chút không tiện, Khương Ngư mặc quần áo xong, đến nhà bếp tìm miếng thịt cuối cùng còn lại, đến lúc đó bỏ miếng thịt này vào trong sông, cua sẽ mắc câu.

Khương Ngư ra khỏi nhà, cầm theo giỏ trúc nhỏ đi tới bờ sông, nhưng nơi cô tới cũng không phải chỗ ban ngày giặt quần áo, nơi giặt quần áo là hạ lưu, dòng nước nhẹ nhàng hơn, ban ngày Khương Ngư đã quan sát qua, mặc dù nước trong suốt, nhưng không có cua và tôm, cho nên cô đi về phía thượng du.

Đi một đoạn đường, cuối cùng cũng tìm được một chỗ thích hợp, Khương Ngư lấy thịt từ trong giỏ trúc ra, dùng dây quấn thịt, thả vào trong lòng sông, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.

Trong chốc lát, Khương Ngư cũng cảm giác được sợi dây khẽ giật, lập tức lấy ra khỏi nước, quả nhiên, bên trên đã có mấy con cua rồi.

Loại cua này dĩ nhiên là không thể so sánh được với cua đồng kia, kích cỡ tương đối nhỏ, nhưng bởi vì đang trong mùa cho nên mỗi một con cũng rất béo tốt, rất tươi.

Khương Ngư lại lặp lại nhiều lần, thời gian dần trôi qua trong giỏ trúc nhỏ cũng có chút chứa không nổi nữa, về phần tôm sông, Khương Ngư cũng nhờ ánh trăng, tìm được không ít ở trong nước, tôm sông kích cỡ cũng không lớn, nhưng đều rất chắc, đến lúc đó cho dù là hấp hay là xào lăn đều ngon, nếu như số lượng nhiều, thậm chí có thể phơi thành tôm khô, cũng thành một món ăn.