Chương 40:

Về phần tại sao cô có thể tìm được nhiều cua và tôm sông như vậy, cũng có liên quan đến vùng Tây Bắc này. Tây Bắc thuộc về đất liền, không gần biển, mọi người cũng không có thói quen ăn hải sản, hơn nữa lúc này mọi người nấu đồ ăn tiết kiệm, không nỡ bỏ các loại nguyên liệu lớn, lại cảm thấy những hải sản này có mùi tanh.

Chớ nói chi là thứ giống như cua, nếu như không phải mùa, vậy thì thật sự là không có món gì ăn ngon, vỏ ngoài rất cứng, thịt cũng không nhiều, còn chưa đủ phiền phức hay sao, cũng chỉ có đám trẻ con thèm ăn thì mới bắt lên nướng ăn.

Ngược lại là tiện nghi cho Khương Ngư, nếu không phải rổ không đủ lớn, Khương Ngư thậm chí có thể bắt được nhiều hơn

Khương Ngư đắc ý chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên nghe thấy một tiếng sấm lớn đánh xuống, cô giật nảy mình, phải biết là ở Tây Bắc rất ít khi có mưa chớ nói chi là sét đánh.

Khương Ngư nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị trở về, lại nghe thấy “Ào" một tiếng, mưa rào tầm tã lập tức rơi xuống.

Khương Ngư cũng có chút trợn tròn mắt, bởi vì nước mưa quá lớn, rơi xuống trên mặt, thậm chí người cũng nhìn không rõ, nhưng Khương Ngư vẫn không quên cầm thật chặt rổ của mình, nếu như cua trong này rơi mất, cô coi như là toi công.

Nhiệm vụ buổi tối của Hoắc Diên Xuyên thật ra cũng không có gì, là trong nhà một bác nông dân mất đi một con dê, về sau phát hiện sợ bóng sợ gió một trận.

Lúc này Hoắc Diên Xuyên mới về nhà, sau đó lại phát hiện trong nhà không có ai, cô gái kia không ở nhà.

Hoắc Diên Xuyên lo lắng, ban đầu lo lắng có phải cô gái này bị người xấu bắt đi rồi hay không, nhưng trong phòng không có dấu vết lộn xộn lục lọi, hơn nữa dù sao cũng ở trong đại viện quân khu, khả năng có người xấu đi vào là vô cùng nhỏ.

Sau đó Hoắc Diên Xuyên chú ý tới cái giỏ đặt ở góc tường không thấy đâu, liên tưởng tới chạng vạng tối cô gái này nói đến cá lớn với cua, trong lòng Hoắc Diên Xuyên nghĩ ra một khả năng.

Trực tiếp đến chỗ Chu Thiệu mượn xe đạp.

Chu Thiệu đang ngủ tóc cũng dựng lên.

"Lão Hoắc, anh đi đâu thế, trời mưa lớn như vậy."

Hoắc Diên Xuyên cũng không trả lời, trực tiếp đội mưa to, đạp xe đến bờ sông, xa xa đã thấy một bóng người đứng ở bờ sông, Hoắc Diên Xuyên căng thẳng, vốn dĩ muốn gọi Khương Ngư, nhưng lại sợ lên tiếng, Khương Ngư giật mình sẽ trượt chân ngã xuống sông.

Trên thực tế, lúc này Khương Ngư có chút sợ hãi, vừa rồi cô vì để kiếm tôm sông, đã đi về phía giữa sông, bởi vì có mưa, dòng sông trở nên chảy xiết, trong sông cũng có đá cuội và rêu xanh, sơ ý một chút là có thể dễ dàng ngã sấp vào trong lòng sông.

Khương Ngư thật vất vả mới từ trong lòng sông đi ra, lại thấy một bóng người cao to tới khiến cô thật sự giật nảy mình.

Sau đó cả người không kịp đề phòng ngã ra phía sau, lúc sắp ngã vào trong lòng sông, chỉ thấy người kia sải bước tới, ôm lấy cả người Khương Ngư.

Khương Ngư vừa định giãy dụa, lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp, ghé sát lỗ tai của mình.

"Là tôi."

Nghe ra là giọng của Hoắc Diên Xuyên, trong lòng Khương Ngư cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Hoắc Diên Xuyên vẫn duy trì tư thế ôm lấy Khương Ngư, khác hẳn với dòng nước lạnh lẽo, l*иg ngực Hoắc Diên Xuyên giống như lửa nóng, trái tim cũng đập có sức sống, ấm áp, nhưng thật giống như muốn đốt cháy cho người ta bị thương, Khương Ngư đại khái là ý thức được trực tiếp dùng tay đẩy một cái, Hoắc Diên Xuyên không phòng bị, trực tiếp bị Khương Ngư đẩy vào trong sông.