Chương 45:

Lúc Hoắc Diên Xuyên đi về cùng Chu Thiệu đã ngửi thấy một mùi thơm kỳ lạ, Hoắc Diên Xuyên tập mãi đã thành thói quen, nhưng Chu Thiệu lại không biết, biểu cảm nhìn có chút mất tự nhiên, nhịn không được kéo cánh tay Hoắc Diên Xuyên.

"Đây là cô thôn. . . Khương Ngư làm?"

"Ừm."

"Thủ nghệ cô ấy tốt như vậy?"

Chu Thiệu có chút không quá tin.

Ngược lại là Khương Ngư nhìn thấy Chu Thiệu, mặc dù không nói gì, thế nhưng cũng không muốn để ý đến Chu Thiệu, Chu Thiệu vậy mà không khỏi còn có chút lúng túng.

Hoắc Diên Xuyên chỉ nói một câu, căn tin hết cơm rồi, buổi trưa Chu Thiệu ăn cơm ở đây.

Khương Ngư gật đầu, cô không có ý kiến gì, dù sao lần này quả thực Hoắc Diên Xuyên đã mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn.

"Bánh bao đã hấp rồi, chờ vài phút là được, tôi đã ăn rồi nên không ăn cùng các anh nữa."

Hoắc Diên Xuyên gật đầu.

“Được, biết rồi."

Chu Thiệu gãi đầu, nhịn không được hỏi một câu.

"Lão Hoắc, cô bé này ghê gớm, như này là nắm chắc được anh rồi hả?"

"Nói cái gì đó, có còn muốn ăn cơm nữa hay không."

Chu Thiệu cảm thấy có biến.

Được rồi, vì bánh bao trước tiên cứ nhịn một chút, anh ta muốn xem xem cô thôn nữ này thủ nghệ tốt bao nhiêu.

Thế nhưng khi cắn miếng bánh bao đầu tiên, hương vị tươi ngon kia, đầy nước, thiếu chút khiến Chu Thiệu khóc lên.

Vừa ăn vừa khóc.

"Hu hu, lão Hoắc, anh thật không thú vị gì cả, ăn ngon như vậy, thảo nào không đến căn tin nữa, mỗi ngày đều chạy về nhà."

Nói xong, lại nhét thêm một cái bánh bao vào trong mồm, trên tay còn cầm một cái.

Hoắc Diên Xuyên vẫn là dáng vẻ bình tĩnh kia.

"Sau này tôi đến nhà anh ăn chực, yên tâm, tôi trả tiền."

"Nhóc con kia không chào đón anh, anh không biết à."

Chu Thiệu nghe xong, lập tức cứng đờ. Đúng rồi, sao anh ta lại quên mất, quan hệ giữa anh ta và cô thôn nữ này cũng không tốt, nếu như biết cô thôn nữ này có tay nghề tốt như vậy, có nói cái gì anh ta cũng không cãi nhau với Khương Ngư.

"Vậy, vậy phải làm thế nào?"

Chu Thiệu tội nghiệp nói.

"Thật ra cũng đơn giản, tôi có thể cho anh vài lời khuyên hữu ích, nhưng anh cũng biết, nhờ người ta làm việc cũng nên có chút thành ý."

"Được, chuyện này không thành vấn đề, Khương Ngư muốn cái gì, chỉ cần không phải sao trên trời, tôi đều có thể kiếm được."

"Được rồi, đùa anh thôi, anh lại tin là thật, thỉnh thoảng tôi sẽ mời anh đến nhà ăn một lần, nhưng bảo cô bé này làm đầu bếp cho anh thì không thể được."

Hoắc Diên Xuyên chậm rãi nói.

Nụ cười vốn dĩ đang treo trên mặt Chu Thiệu cứng đờ, chỉ có thể hậm hực lại cắn một miếng bánh bao.

Không có cách nào cả, còn không biết lần tiếp theo được ăn cơm của cô thôn nữ là lúc nào đây.

Nhưng Chu Thiệu không bao lâu đã tỉnh táo lại, có chút kinh ngạc, lại mang theo một nụ cười xấu xa.

"Lão Hoắc, không phải anh thích cô thôn nữ đó chứ? Nếu không sao lại quan tâm cô ấy như vậy."

Lời của Chu Thiệu quả thực là không khiến cho người ta kinh ngạc thì đến chết cũng không thôi, Hoắc Diên Xuyên trong lúc nhất thời cũng quên mất uốn nắn cách xưng hô “Cô thôn nữ” kia của Chu Thiệu.

Thích, mình thích cô gái kia? Làm sao có thể?

Hoắc Diên Xuyên hít sâu một hơi.

“Đừng có nói nhảm, làm sao có thể, tôi coi cô ấy là em gái."

Sau đó lại thấy Khương Ngư vừa vặn tiến đến lấy đồ.

Sắc mặt Khương Ngư vẫn rất bình tĩnh, Hoắc Diên Xuyên cũng không biết Khương Ngư rốt cuộc có nghe thấy hay không, nhưng trong lòng không khỏi có chút hốt hoảng.

Sau đó lại thấy Chu Thiệu không vừa mắt, Hoắc Diên Xuyên trực tiếp hạ lệnh tiễn khách.

"Được rồi, ăn cũng ăn xong rồi, đi nhanh lên đi, tôi phải nghỉ trưa rồi."

Chu Thiệu vẻ mặt "Anh đang đùa tôi à, anh nghỉ trưa bao giờ", nhưng nhìn tâm trạng Hoắc Diên Xuyên đột nhiên có chút không tốt, Chu Thiệu mặc dù có chút không hiểu, nhưng chỉ có thể đứng dậy, may mắn anh ta cũng ăn xong rồi.

"Lần sau nhớ kỹ có đồ ăn ngon, lại để cho tôi."

"Rồi nói sau đi."

Sau đó Chu Thiệu đã bị đuổi ra khỏi cửa.

"Hừ, cái đồ trọng sắc khinh bạn."

Phải rồi, vừa rồi cô thôn nữ hình như vẫn luôn đeo khẩu trang, cho nên rốt cuộc dáng dấp của cô thôn nữ là như thế nào?