Chương 66

Giang Mẫn Vận không ngờ Phong Ngạn tùy hứng đến tình trạng này mà Giang Bách Huyên vẫn muốn che chở và cưng chiều cho anh, trong lòng nổi lên một chút vị chua.

Lúc này, tên trợ lý kia bò dậy từ dưới đất, cố đè nén cơn tức rồi bất bình nói: “Nguyên thủ, lúc Giang đại sư mới vừa xuất hiện lệnh công tử đã bắt đầu nói năng lỗ mãng, dù thế nào thì Giang đại sư cũng là trưởng bối của cậu ta, tôi mới chỉ chất vấn một câu, thế mà cậu ta đã lập tức động thủ, điều này làm chúng tôi không thể chấp nhận được.”

Trong con ngươi Giang Bách Huyên ánh lên một tầng sắc lạnh, “Lần trước tôi và cô Giang vẫn chưa đính hôn thành công, tạm thời cô ấy vẫn chưa được tính là trưởng bối của Tam Nhi nhà chúng tôi, lời chất vấn của cậu có hơi quá rồi.”

“Tính của nó khá thẳng thắn, nếu các cậu không chấp nhận được, vậy cũng đừng miễn cưỡng.”

Giọng điệu của ông khá điềm tĩnh, nhưng lại mang theo một loại cường thế của người đứng trên cao, “Một lát nữa các cậu đến bệnh viện kiểm tra đi, tôi sẽ bảo thư ký đến trả tiền thuốc men cho các cậu.”

Gã trợ lý này trước giờ luôn nghe người ta đồn nguyên thủ cực kỳ cưng chiều cậu con trai út, lúc trước chưa từng nhìn thấy bao giờ, còn hiện tại gã đã toàn cảm nhận được một cách sâu sắc.

Cậu ba Phong bá đạo kiêu ngạo, tùy ý bừa bãi có tiếng, xem ra đây hoàn toàn là do Phong nguyên soái và nguyên thủ cưng chiều dung túng mà ra.

Cách hành xử của vị nguyên thủ Giang Bách Huyên này như sấm rền gió cuốn, sau lưng còn có một quân đội hùng mạnh, cực kỳ có tiếng nói trong Liên Bang, quyền lợi cũng rất lớn.

Mặc dù gã trợ lý này có oán khí trong lòng, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

“Thương thế của chúng tôi cũng không nặng lắm, nguyên thủ trăm công ngàn việc, chúng tôi cũng không muốn gây phiền phức cho ngài!”

Giang Bách Huyên lại khăng khăng đòi bồi thường, “Tôi sẽ giao việc cho thư ký xử lý.”

Ông cũng không muốn con trai nhà mình có thanh danh xấu trong tương lai chỉ vì chuyện này, xưa nay ông đều thích ngăn chặn tai hoạ ngầm ngay lập tức.

Làm sao Giang Mẫn Vận lại không biết ý của ông, cô ta mỉm cười mở miệng nói: “Nếu đã như vậy, em đành gửi lời cảm ơn anh thay bọn họ vậy!”

“Em còn có việc, gửi lời chào với anh trước nhé!” Cô ta cố dằn nỗi uất nghẹn và cơn tức, mỉm cười nói.

Giang Bách Huyên gật đầu, “Được, chúng ta gặp lại sau!”