Chương 45: Toàn thân thối rữa(2)

Giờ phút này đầu óc ta cứ ong ong, căn bản không để tâm nghe lời hắn nói. Vì sao lại biến thành như vậy, vì sao Bách Lý Dật Trần lại làm như vậy? Tại sao hắn lại có thể làm như vậy? Khó trách buổi chiều ta nhìn thấy tay hắn có chút sưng đỏ, xem ra thế này đủ khốc liệt, dữ dội đến mức thà rằng để bản thân mình bị thương cũng không muốn bỏ qua.

“Mặc Nhi, nàng làm sao vậy?” Hắn nhẹ nhàng lay người ta, ta mới hoàn hồn, đối mặt với hắn càng thấy áy náy: “Ta thực sự xin lỗi… Độc…Có liên quan đến ta...”

Hắn sửng sốt, lẳng lặng nhìn ta, tựa hồ không rõ.

“Thực xin lỗi… Ta thật sự không biết sẽ nghiêm trọng như vậy, bằng không nhất định ta sẽ ngăn cản hắn hạ độc. Vốn dĩ chúng ta chỉ là muốn thay Bách Lý đại phu xả giận, trêu cợt Giang Tử Yên một chút, không ngờ tới, ta thật sự không nghĩ tới hắn sẽ xuống tay nặng với Giang Tử Yên như vậy. Bây giờ ta sẽ đi tìm hắn, tìm hắn đòi thuốc giải!”

“Đủ rồi! Không cần phải tự trách!” Bỗng nhiên Sở Dạ ly dùng sức ôm lấy ta, an ủi ta đang không yên lòng: “Ta xin lỗi, không nên hét to với nàng như vậy. Giang Tử Yên đã không cứu được, cho dù tính tới tìm được thuốc giải thì gương mặt này cũng đã bị huỷ hoại. Loại độc này ta từng thấy qua, trước kia trong cung cũng có phi tử bởi vì loại độc này mà bị đuổi vào lãnh cung, chưa từng có người có thể chữa trị được.”

Ta không tin, tại sao lại như vậy: “Rõ ràng đã nói rõ chỉ là trêu cợt, sao hắn lại có thể đối xử với nàng như vậy. Ta phải ngăn cản, hẳn là ta nên ngăn cản hắn!”

Thoát khỏi vòng ôm của Sở Dạ Ly, bây giờ trong đầu ta chỉ còn ý nghĩ muốn cứu người. Làm hại Giang Tử Yên mới chính là tổn thương lớn nhất đối với Bách Lý Dật Vân! Rốt cuộc Bách Lý Dật Trần ngươi đang ở nơi nào!

Ta không biết chính mình bị làm sao nữa, luôn có cảm giác nhất định hắn sẽ ở trong phòng Giang Tử Yên, bởi vì hắn nhất định rất muốn thưởng thức một màn này, hắn muốn xem nàng thối rữa ở trước mặt hắn từng chút một.

“Mặc Nhi! Nàng đừng quá kích động, chuyện này không liên quan tới nàng!” Sở Dạ Ly đuổi theo ta, bắt lấy cánh tay của ta né tránh những tên hộ vệ tuần tra đó: “Nàng cứ chạy vào như vậy thì chỉ có đâm đầu vào chỗ chết.”

“Ta biết, ngươi cho mọi người lui đi, giữ lại trong phòng những nha hoàn đó là được, ta có cách.”

Sở Dạ Ly khó hiểu nhìn ta, buông ta ra, nói: “Ngàn vạn lần đừng làm tổn hại đến bản thân.” Tuy rằng hắn không biết ta muốn làm gì, nhưng quả thật rất hiểu rõ ta.

Ta không thể khai ra tên kẻ điên Bách Lý Dật Trần này được, nhưng mà lần này kẻ điên thật sự quá điên cuồng.

Nhìn chằm chằm những nha hoàn đang run run rẩy rẩy trốn ở góc phòng, ta thật sự tìm không ra ai là Bách Lý Dật Trần, thuật ngụy trang của hắn cao siêu như vậy, kỹ thuật diễn lại còn đỉnh nhất, mặc cho ta nhìn chằm chằm hai mắt của mọi người cũng tìm không ra.

Ta nhéo tên ngự y: “Còn biện pháp khác có thể cứu Vương phi không?”

“Có khi có…Đến thử thuốc. Ta đại khái đoán được là những thứ này được chế thành ở đó, nơi này có bốn dạng thuốc bột, chỉ cần có người nguyện ý lấy thân mình thử nghiệm, chắc chắn có biện pháp.” Ngự y do dự đưa cho ta bình thuốc, tiếp tục run run rẩy rẩy bổ sung: “Lỡ như không đúng, như vậy người thử nghiệm kia cũng nhất định sẽ chết.”

Sẽ chết hai chữ vừa thoát ra khỏi miệng, những nha hoàn đó càng thêm khϊếp đảm mà rúc ở bên nhau, không có khả năng vì cứu một vị Vương phi, mà hy sinh mạng của nha hoàn. Ta vén tay áo, cầm bốn bình đi đến bên mép giường Giang Tử Yên, nàng mặt xác thật thảm không nỡ nhìn, hai mắt sưng đỏ chỉ còn lại có một đường may.

“Vương phi, ngươi cũng nghe thấy rồi đó, muốn cứu ngươi, phải có bốn người hy sinh. Ngươi nghĩ như thế nào.”

Nàng gian nan mở ra đôi môi đã bắt đầu thối rữa còn dính ở bên nhau, phát ra tiếng khóc thống khổ: “Cứu ta, vô luận như thế nào cũng đều phải cứu ta.”

“Được.” Ta xoay người âm trầm nhìn chằm chằm đám nha hoàn trong một góc, ánh mắt chuyển dời đến trên người ngự y: “Vậy để Vương phi thử thuốc đi. Chết một người còn hơn chết một đám người.” Đột nhiên lòng ta không mềm mại. Nàng đây đều là gieo gió gặt bão: “Ngự y, ngươi có thể lấy ngân châm ở nơi Vương phi đã thối rữa phân biệt với vài loại dược rải lên đi, nơi nào trị hết thì lọ đó chính là thuốc giải. Như vậy còn không đến mức như bây giờ Vương phi sẽ thối rữa đến chết.”

“Đây…” Ngự y khó xử nhìn Sở Dạ Ly, chỉ là ý Sở Dạ Ly không sao cả gật gật đầu, để hắn làm theo ý tứ của ta.

Ta liếc mắt một người trong đám nha hoàn, trong lúc mọi người may mắn thì chỉ có một người lộ ra vẻ đắc ý cười, ta nhéo người nọ, dùng sức kéo ra bên ngoài, ngay cả Sở Dạ Ly cũng không kịp phản ứng. Hắn không cam lòng yếu thế ôm chầm lấy ta, tạch một chút kéo ta vào trong bóng tối vô hạn. Tốc độ kia, ngay cả thị vệ còn không kịp phản ứng.

“Không ngờ tới ngươi lại tàn nhẫn như vậy.”

Ta mặc kệ hắn, tùy ý hắn mang theo ta bay ra ngoài biệt viện, ta biết, chỉ cần ta do dự thêm một lúc nữa, Sở Dạ Ly cũng sẽ không dễ dàng thả ta đi như vậy. Chỉ có bất ngờ không chủ ý mới có thể rời đi.

“Ngươi so với ta còn ác hơn.” Lúc hắn buông ta ra, ta điềm nhiên nói: “Nếu nàng đã chết thì Bách Lý đại phu lại càng thêm thương tâm, mà ngươi chắc chắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”

“Vì sao không trực tiếp để ta giao ra thuốc giải? Như vậy mới phù hợp với ngươi hơn.” Hắn móc ra bình thuốc đắc ý quơ quơ ở trước mặt ta thật giống như đứa trẻ mãi không lớn nổi, ta bất lực nắm lấy cánh tay hắn: “Ngươi tự mình dùng đi. Ta mệt rồi, muốn trở về.”

“Hắc, rốt cuộc là làm như thế nào ngươi lại có thể phát hiện ra ta thế?” Hắn vẫn đuổi theo ở phía sau ta không thuận theo không buông tha.

“Ánh mắt.”