Chương 46: Hoàn toàn hủy dung

“Không có khả năng, nhất định có bí quyết gì đó, làm ơn nói cho ta biết đi, đến tột và là như thế nào ngươi phát hiện ra ta vậy? Thuật dịch dung của ta nếu xưng thiên hạ đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất, đến cuối và là như thế nào ngươi phát hiện ra thế?” Bỗng nhiên hắn từ đằng sau sử dụng lực bóp chặt ta: “Mau nói, bằng không ta tuyệt đối sẽ không đưa ngươi trở về, người như ngươi thế này không thể không nói quá nguy hiểm.”

“Ta cũng không biết, thật là nhìn ánh mắt ngươi mới phát hiện. Khụ, mau buông ta ra, không thở nổi nữa rồi.” Ta vô lực chụp lấy cánh tay hắn, hắn thật sự muốn bóp chết ta sao?

“Tần Mặc, nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại rơi xuống vách núi? Nếu không ta sẽ không đưa ngươi trở về.” Hắn tăng thêm lực độ: “Vì sao ngươi muốn trợ giúp Sở Dạ Ly như vậy, vì sao ngươi lại và quốc sư có quan hệ, vì sao…”

“Bởi vì ta là thần nữ.”

Hắn đột nhiên buông ra, ta mạnh mẽ hô hấp không khí mới mẻ, không hề suy xét trực tiếp trả lời vấn đề vừa rồi của hắn. Nếu không nói cho kẻ điên này biết, chỉ sợ ta cũng sẽ rơi vào kết cục giống Giang Tử Yên: “Bởi vì áy náy với Sở Dạ Ly cho nên mới muốn giúp hắn, bởi vì giúp hắn cho nên bị quốc sư cho rằng là thần nữ. Bởi vì bản thân ta có thể hồi phục sức khỏe nhanh đến như vậy nên bị coi là thần nữ, nhưng chỉ các ngươi cho rằng thần nữ là như thế, ta chưa bao giờ cho rằng chính mình là cái kia đầu sỏ gây tội có thể mất nước phá thành. Hiểu không?”

Ta đi từng bước một lùi về phía sau, dường như hắn còn không có phản ứng kịp, cúi đầu bắt đầu lẩm bẩm: “Trách không được ngươi có thể dễ dàng chữa khỏi quái bệnh của Ly Vương. Mặc kệ như thế nào, nếu ngươi sống ở trên đời này, như vậy chắc chắn sẽ có chiến loạn xảy ra, nơi này dân chúng lại sẽ lầm than.”

“Cái gì?” Ta không thể tin được bắt đầu lui về phía sau, Bách Lý Dật Trần không phải sẽ phát tác bệnh điên vào lúc này đó chứ? Không biết hắn lấy dao găm từ chỗ nào, thế nhưng trực tiếp rút ra ở trước mặt ta. Lúc này, bản năng nói cho ta biết phải chạy trốn, bằng không rất nhanh sẽ lại phải quay về địa phủ.

“Ngươi trốn cũng vô ích thôi.” Khinh công của hắn chỉ nhảy một cái đã đến trước mặt ta, dao găm chỉ thẳng ở giữa trán ta, hắn nghiêng mặt cười: “Ta nói rồi, vô ích.”

Ta từ bỏ chống cự, cơ hồ còn không thể hiểu được, hắn thu hồi dao găm, nhìn chằm chằm vào ta: “Ngươi nói cho ta biết, tại sao lại là ngươi? Đến tột và ngươi từ đâu nhảy ra?” Dù là người thiện lương thì lúc này cũng sẽ bị ép đến điên: “Không cần hỏi lại ta từ nơi nào tới, chính bản thân ta còn không biết. Ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai? Chẳng lẽ ta nói cho ngươi trên thế giới này có địa phủ, ta đã chết, sau đó tới một cái thế giới mà ngay cả bản thân ta cũng chưa từng nhìn thấy. Ta không cha không mẹ, không thân nhân, không bằng hữu, thậm chí cũng không biết bản thân kế tiếp muốn đi đâu, nên đi về nơi nào…Mỗi ngày trước khi ngủ ta đều phải mơ thấy bản thân mình đã từng trong nháy mắt tử vong, nhưng mà lý trí nói cho ta biết rằng không thể đi hận bất cứ một người nào cả, ta không thể phát điên, không thể yếu đuối. Nhưng ta thật sự sắp gục ngã mất rồi…”

Thân mình bỗng dưng thấy choáng váng, cảm giác trời đất quay cuồng lại lần nữa đánh úp, ta hoảng hốt đi về phía hắn, khóe miệng lướt qua một tia cười khổ: “Ngươi cho rằng ta sợ chết sao? À… Đó là bởi vì địa phủ cũng không chứa nổi ta… Ta là người mà ngày cả tam giới cũng không có nơi nào chứa chấp. Cho nên ta không ra người, thần không ra thần, quỷ không ra quỷ. Chết lại không chết được, nhưng lại không thể tồn tại giống người bình thường l. Nghe rõ không?”

Ta đoạt lấy dao găm của hắn sợ hắn không tin bèn rạch một đao trên tay của mình, máu trên miệng vết thương ngăn không được chảy ra bên ngoài, nhưng chỉ sau một lúc cũng lành lại, lau đi vết máu nhìn thấy miệng vết thương đang mau chóng hoàn hoàn khép lại.

Trên mặt hắn đó là vẻ khϊếp sợ, nhưng với ta mà nói chỉ là bất đắc dĩ: “Bây giờ miệng vết thương của ta khép lại càng lúc càng nhanh, còn nhớ lúc mới được Bách Lý đại phu cứu, ta còn giống y hệt người chết nằm được nửa tháng. Thẳng cho đến khi có cái hình xăm kia xuất hiện trên cánh tay ta, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ ta sẽ đao thương bất nhập.”

Hắn nhìn thẳng ta, đã không còn sát khí vừa rồi, trên mặt càng hiện ra một vẻ ý cười: “Nói như vậy nghĩa là có như thế nào ngươi cũng không chết được à?”

Ta nhún nhún vai: “Ít nhất hiện tại bản thân ta là cảm giác như vậy. Hẳn là không phải không chết được, mà là không thể chết một cách dễ dàng được.”

“Có thể cho ta nhìn xem hình xăm trên tay ngươi không?”

Ta do dự một chút, vẫn là vén ống tay áo lên, cho hắn xem Phượng Hoàng trên cánh tay phải của ta, dường như còn tươi đẹp hơn so với trước kia.

Bản thân cũng có chút không thể tin được: “Chính là sau khi tiếp xúc với quốc sư mà có, ban đầu tưởng hắn giở trò quỷ, nhưng hắn đương nhiên cũng không biết chuyện này.”

“Ta biết.” Câu trả lời ngoài ý liệu của ta, hắn ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc cảm thán: “Biết phượng hoàng không? Biểu tượng cho sự trọng sinh. Nếu ngươi nói ngươi không nhớ rõ chính mình thân thế, ta nghĩ, vẫn là đời này đều không cần biết đến mới tốt nhất.”

Lúc này ta càng không rõ cái kẻ điên này muốn biểu đạt điều gì, càng chán ghét chính là hắn đã biết cái gì rồi lại sống chết không chịu nói cho ngươi biết.

Lúc này ta xem như đã hiểu rõ hắn không gϊếŧ ta nhất định là đã tìm được cái trò chơi gì đó tốt hơn rồi.

Sau khi trở lại khách điếm, ta tin Bách Lý kẻ điên muốn giam lỏng ta. Trừ bỏ nhà vệ sinh, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không để ta đi ra khỏi cửa phòng nửa bước.

“Ngươi muốn đi đâu?”

“Nhà xí.” Ta nhếch miệng lớn vêg phía hắn.

Hắn buông trong tay con rắn độc, nói thật ta cũng không biết hắn lấy ra từ nơi nào: “Hôm nay đi năm lần, có phải ta nên dừng việc uống nước của ngươi lại hay không?”