Chương 34: Người thân tìm đến cửa

Từ miệng Trình Tuấn họ biết được một câu chuyện nhỏ. Năm đó, Trình gia cùng Hứa gia kỳ thật đều là theo tổ tiên ở thành phố Hải Khẩu, Trình gia năm đó xa không có điều kiện tốt như bây giờ. Đại gia tộc sống cùng một chỗ, ít nhiều có chút gia trưởng ngắn ngủi, cô cô Trình gia rất là ghét bỏ Trình Tuấn mẫu thân này, mỗi ngày ở nhà đều thích chèn ép nàng. Về sau Trình Tuấn sinh ra, ông bà nội rất thích, cô cô liền cảm thấy hắn cướp đi sủng ái vốn nên thuộc về hài tử của mình.

Có đôi khi thừa dịp ông bà nội Trình không có ở đây khi nhục Trình Tuấn cùng mẫu thân hắn, mẫu thân Trình Tuấn tinh thần gia đình cùng vạn sự hưng thịnh tâm tính vẫn không muốn cùng nàng so đo.

Thẳng đến một ngày cô cô cố ý đem Trình Tuấn nho nhỏ mang đến công viên giải trí vứt bỏ về nhà còn cố ý khóc đến không cẩn thận. Mẹ Trình ba Trình vừa nóng vừa tức giận cũng không để ý tìm phiền toái của bà, cũng may Trình Tuấn thông minh tìm được chú quản lý công viên giải trí gọi điện thoại báo cảnh sát. Cảnh sát đã đưa anh ta về nhà trong tình hình nguyên vẹn. Hắn chỉ nhận là cô cô muốn lừa hắn ra ngoài vứt đi nhưng ông bà nội lúc này đi ra ngăn cản, nói nếu như đưa cô cô vào liền hủy nàng cả đời.

Nhưng lúc này đây mẫu thân luôn luôn dĩ hòa vi quý khó có được cường thế lên, kiên quyết không thỏa hiệp. Ông bà nội lấy cái chết bức bách, ba Trình kẹp ở giữa trong ngoài không phải là người.

Vừa lúc này ba Hứa tìm nói là không muốn ở thành phố ven biển muốn đi nơi khác phát triển, Trình ma ma nghe xong cho ba Trình hai lựa chọn, hoặc là mang theo đứa nhỏ cùng bà cùng Hứa gia chuyển đi, về sau lão nhân trăm năm lại trở về hoặc là ly hôn với ba Trình, cô mang theo đứa nhỏ đi. Ba Trình đương nhiên không muốn, ông đáp ứng Trình mẫu, không có chào hỏi bất luận kẻ nào trong nhà mang theo vợ con đi nơi khác.

Lúc mới đi hai nhà đều rất khó khăn, trong nhà không có ai nâng đỡ chỉ còn lại có hai nữ nhân mang theo hài tử. Nhưng đối với Trinhf mẫu mà nói tất cả đều đáng giá, không có cô cô quấy rầy việc làm ăn của ba Trình cùng ba Hứa chậm rãi tốt lên. Sau đó lão nhân trong nhà trăm năm, quê hương không còn người nào vướng bận, ba Trình cùng Trình mẫu quyết định định cư ở nơi đó. Cho đến ngày tận thế, họ đã gặp bất hạnh, cho đến khi họ trở về Hải Khẩu với Tô Bắc Khương.

Nghe xong chuyện này, mọi người thổn thức không thôi Tô Bắc Khương nhẹ giọng hỏi: “ Sao anh không nói sớm đi!”

Trình Tuấn: “ Cái này có cái gì để nói, ta vốn tưởng rằng người như bọn họ hẳn là đã sớm chết dưới miệng tang thi, thế giới này thật sự là không công bằng.”

“ Nói gì?” Ngôn Trạch Vũ vỗ vỗ lưng anh: “ Bây giờ anh sống không tốt sao? Có ăn có đồ uống, còn có một đám bạn lớn là chúng tôi. Cậu xem dượng cậu ngay cả một khối bánh mì cũng cướp với cậu, có thể tưởng tượng được hắn hiện tại sống khó khăn như thế nào.”

Tô Bắc Khương: “ Đúng vậy, cậu và cha mẹ Hữu Nhạc mặc dù gặp phải bất hạnh nhưng bọn họ nhất định là hy vọng các con mình sống thật tốt nha. Chính là muốn sống cho bọn họ xem một chút, khiến bọn họ hâm mộ ghen tị hận còn không có biện pháp với ngươi”

Trình Tuấn nhìn đám người trước mắt an ủi hắn, lau nước mắt: “ Cám ơn.”

“ Nam tử hán đại trượng phu khóc cái gì khóc! Bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ theo tôi đến trại để tham gia đào tạo”

A! Tin tức là có một chút đột ngột.

“ Các ngươi là người bình thường nhưng ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ mình. Chúng ta không thể ở trong căn cứ này mãi được.”

Tô Bắc Khương: “ Đề tài này chuyển sang tôi có chút không kịp đề phòng”

Ngôn Mặc cười tủm tỉm nhìn Tô Bắc Khương: "Kiều Kiều, em cũng muốn đi”

Tô Bắc Khương kinh ngạc: "Tại sao, em rất bận rộn. Em còn muốn đi hồ chứa, anh xem em thả nước xong mệt mỏi như thế nào a sẽ hư thoát. Hơn nữa, vai em không thể xách tay không thể chống lại, em rất yếu ớt a ca ca”

Hứa Hữu Nhạc cùng Trình Tuấn biết bọn họ cố ý nói những cảm xúc ủy khuất này, hướng Ngôn Mặc gật gật đầu: "Chúng tôi đi, Bắc Khương không cần đi! Cô tốt xấu gì cũng có dị năng, hai người chúng tôi phải học một chút về sau nói không chừng còn có thể bảo vệ các nàng”

“ Kiều a, em xem em, một chút cũng không hợp đàn”

Tô Bắc Khương chạy đến bên cạnh Lý Thục Lan: "Dì Lý, hôm nay con muốn ăn gà nướng mật ong do dì làm” Cô chỉ vào một nhóm người ở phía trước của mình: “ Tất cả đều là những người xấu, không cho họ ăn”

Lý Thục Lan cười ha hả: "Được được được, làm gà nướng cho cháu ăn.”

Hạo Hạo vươn tay ôm lấy chân Tô Bắc Khương: “ Chị ơi, em không phải người xấu, em có thể ăn được không?”

Tô Bắc Khương ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạo Hạo nhéo nhéo: "Hạo Hạo chúng ta đều muốn trưởng thành thành cầu còn ăn”

Hạo Hạo gật gật đầu: "Gà nướng mẹ làm rất ngon”

Tô Bắc Khương: "Hạo Hạo kia đương nhiên có thể ăn, chỉ có bọn họ mới không thể ăn.”

Thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, luôn luôn có một số người thích không nhìn vào sự quấy rối của dịp. Ngay khi bữa trưa của họ đã sẵn sàng cho tất cả mọi người để ăn, ai đó gõ cửa.

Dập tơi, mọi người nhìn nhau một cái lúc này ai sẽ gõ cửa. Ngôn Trạch Vũ ngồi gần cửa, anh đi tới mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, còn chưa kịp hắn phản ứng lại, liền nghe thấy một tiếng thét chói tai.

"Mẹ, ba, anh họ quả nhiên ở chỗ này. Họ đang chuẩn bị ăn trưa”

Trình Kiều Kiều là biểu muội của Trình Tuấn, nàng vọt vào nhìn thức ăn trên bàn trước mặt thiếu chút nữa nước miếng đều lưu lại. Khi nhìn thấy mấy nam nhân ngồi ai nấy đều diện mạo tuấn tú, khí chất bất phàm cứng rắn nuốt nước miếng, cúi người trở về bên cạnh cha mẹ. Trình cô cô cùng Trình dượng thấy đầy bàn thịt gà vịt cá đã sớm kiềm chế không được muốn ngồi xuống ăn nhưng bọn họ vẫn chờ Trình Tuấn mở miệng mời bọn họ.

Ngôn Trạch Vũ kỳ quái nhìn bọn họ một cái, ngồi xuống cầm lấy bát đũa: "Mọi người ăn đi.”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy người phía sau đáp ứng một tiếng, bên cạnh Ngôn Trạch Vũ vươn ra một bàn tay hắn một đũa đánh lên.

"Ôi chao!" Là Trình cô cô nghe thấy lời của hắn cho rằng là kêu bọn họ cùng nhau ăn cơm liền chuẩn bị đưa tay lấy bát đũa trên bàn.

Thấy mẹ bị đánh, Trình Kiều Kiều không vui: "Sao anh đánh mẹ tôi?”

Ngôn Trạch Vũ liếc mắt nhìn bọn họ một cái: "Ăn mày lấy đâu ra cửa không chào hỏi, các người tránh xa tôi một chút, thối chết đi được”

Trình Kiều Kiều mặt đỏ lên trốn thẳng phía sau mẹ, sau khi mạt thế đến tất cả lương thực trong nhà đều ăn xong. Cũng may căn cứ được xây dựng ở nơi này, không cần chạy trối chết mỗi ngày còn có thể cam đoan mình sạch sẽ. Nhưng hôm qua đột nhiên mất nước cho đến ngày hôm nay điểm này đã không đến. Cửa thành dán thông báo chiều nay mới có nước đến, thời tiết trở nên nóng bức, trên đường đi tới đổ rất nhiều mồ hôi, vào cửa cảm giác gió lạnh thổi qua, một mùi mồ hôi liền bay ra. Nhìn bộ dáng mấy người đàn ông trước mắt, nàng liếʍ liếʍ khóe miệng. Cho dù là thông đồng một người sau này cũng có thể hưởng phúc.