Chương 35: Mỉa mai

Nhìn ba người đứng bên cạnh không nói chuyện, Hứa Hữu Nhạc nói: "Các ngươi có việc mau nói, không có việc gì thì mau đi cũng không thấy chúng tôi đang chuẩn bị ăn trưa sao?”

"Ai nha." Trình cô cô nhìn về phía Hứa Hữu Nhạc, cười tủm tỉm đáp lời: "Đây là Hữu Nhạc đi, đã lớn như vậy rồi, hiện tại thật đẹp nha.”

Tô Bắc Khương buông đũa xuống: "Các người chính là nói chuyện phiếm? Các người không biết rằng các người đang đứng ở đây rất làm phiền giờ ăn của chúng tôi?”

"Không phải không phải" Trình cô cô liên tục xua tay: "Chúng tôi đến tìm Tiểu Tuấn.”

A! Cô chỉ chỉ Trình Tuấn: "Ở đó, có việc thì nói”

“ Tiểu Tuấn a” Trình cô cô bày ra khuôn mặt tươi cười xoa xoa tay: “ Cháu đi theo chúng tôi ra một chút, cô cô có việc nói với cháu ”

“ Không thể” Tô Bắc Khương rút một cái đùi gà đưa cho Hạo Hạo: “ Tôi bảo cậu ấy đi ra ngoài cậu ấy mới có thể đi ra ngoài, tôi không cho cậu ta đi ra ngoài thì cậu ấy không thể đi ra ngoài.”

"Ồ, không chỉ cậu ta" cô chỉ một vòng bằng đũa: “ Tất cả mọi người ở đây chỉ có tôi có thể quyết định”

“Ha ha, cái này, tiểu cô nương sẽ không phải là con dâu Trình Tuấn chúng ta chứ”

Trình Tuấn trợn trắng mắt một cái: “ Nghĩ cái gì vậy? Mơ à! Tôi biết mấy người muốn làm gì, không.”

Trình cô cô: "Đứa nhỏ này, chúng ta còn chưa nói tới làm gì đâu, cháu liền không có.”

Trình Tuấn chọn đũa: "Cô cô, tôi gọi cô một tiếng là thể diện cuối cùng để lại cho cô, tôi biết cô muốn làm gì, tôi nói không có là không có.”

Trình dượng nóng nảy: "Cái gì không có, chúng tôi tốt xấu gì cũng là trưởng bối của ngươi. Nhiều năm như vậy ngươi cư nhiên một chút tiến bộ cũng không có, chúng ta là trưởng bối của ngươi, Kiều Kiều là muội muội của ngươi.”

“ Chúng tôi đứng ở đây lâu như vậy, cậu đã không nói để cho chúng tôi ngồi xuống và ăn cùng nhau. Đó có phải là cách bố mẹ cậu dạy con không?”

Không đề cập đến cha mẹ Trình Tuấn còn nguyện ý lưu lại chút mặt mũi cho bọn họ, nhắc tới vành mắt cha mẹ Trình Tuấn đều đỏ lên. Hắn vây một cái đứng lên cầm đũa trong tay ném lên mặt hắn, cắn răng hung tợn nói: "Ngậm miệng các người lại, lại để cho ta nghe thấy từ miệng các người nhắc tới cha mẹ ta, cũng đừng trách ta không khách khí.”

Hứa Hữu Nhạc nghiêm mặt: "Các người có tư cách gì tới nơi này tìm chúng tôi, các người chẳng lẽ đã quên chuyện năm đó làm sao đem Trình Tuấn thiếu chút nữa vứt bỏ sao?”

Đũa tinh tế ném dài trên mặt nện đau đớn, bị một đứa cháu trai đối đãi như vậy Trình cô cô cảm thấy thân phận trưởng bối của mình bị khıêυ khí©h.

Cô hét lên: "Tao là cô của mày, ngay cả khi tao đã làm những điều có lỗi nhưng tao vẫn là cô của mày cha mẹ của mày không có ở đó tao sẽ có trách nhiệm và nghĩa vụ giáo dục mày. Mày phải có trách nhiệm tôn trọng tao.”

A!

Nói đến đây Tô Bắc Khương liền nhịn không được nữa, gặp qua người không biết xấu hổ chứ chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy.

Cô buông đũa xuống tay chống bàn: "Theo cách nói của bà, năm đó bà muốn vứt bỏ cậu ấy vẫn là tốt cho cậu ấy sao?”

Trình cô cô: "Bằng không ba mẹ nó làm sao có thể nghĩ đến việc chuyển nhà, làm sao nuôi con tốt như vậy, nó không biết cảm ơn còn chưa tính! Đến bây giờ còn cư nhiên không biết về nhà chiếu cố chúng ta, mày cẩn thận đi ra ngoài bị người ta chọc vào xương sống”

Ngôn Trạch Vũ nhỏ giọng nói thầm: "Thật sự là gặp qua không biết xấu hổ chứ chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy”

Trình Kiều Kiều đã sớm đói đến thất hôn bát bát tố, hiện tại mẫu thân đi theo Trình Tuấn quấy rầy quấy rầy nàng cố ý cọ xát từng bước một tới gần bàn ăn. Thật lâu rồi cô không ăn một bữa cơm ngon, nhìn đồ trên bàn ăn ánh mắt đều là ánh sáng xanh.

“ Cô dám tới gần tôi một bước, tôi liền chém chân cô”

Một thanh đao sáng bóng dựng thẳng ở mũi chân nàng, sợ tới mức nàng hét lên một tiếng vội vàng lui về phía sau Trình cô cô.

Chỉ thấy cô bĩu môi giữ chặt góc áo Trình cô cô: "Mẹ, con đói”

Trình cô cô kéo quá Trình Kiều Kiều đẩy về phía Hứa Hữu Nhạc: "Đi, ngồi bên cạnh anh họ con ăn đi, ta còn không tin hôm nay nó dám đuổi con thử xem?”

Trình Tuấn cười lạnh một tiếng: “ Bcó thể tới đây thử xem, xem hôm nay tôi có đánh gãy chân nó hay không.”

Trình cô cô một tiếng thét chói tai: "Trình Tuấn, đây chính là muội muội ruột thịt của mày!”

Trình Tuấn móc lỗ tai: “ Mẹ tôi liền sinh ra một người của tôi, tôi lấy đâu ra muội muội. Tôi nhắc lại một lần nữa, các người ở đây cái gì cũng không chiếm được, mau đi. Đừng tưởng rằng tôi còn là tiểu tử ngốc năm đó có thể bị bà lừa gạt, biết không? Thấy cả nhà các người đều ghê tởm, các người đứng đây chúng ta có thể ăn cơm ngon được à? Ngày nào đó các người chết ta cũng sẽ không cho các người giữ thi thể, yên tâm đi”

Trình Kiều Kiều: "Anh, sao anh có thể nói những lời không có lương tâm như vậy! Hiện tại đều là mạt thế, xem anh như vậy cữu cữu bọn họ hẳn là gặp phải bất hạnh, anh còn muốn đuổi đi thân nhân duy nhất của mình sao?”

Tô Bắc Khương ăn từng miếng từng miếng tôm, thức ăn sắp nguội rồi. Cô nhìn một nhà ba người đã rất phiền não, nhìn Kỳ Lân bên cạnh ăn xong, trải qua khoảng thời gian này nuôi nó đã lớn lên cao đến đầu gối. Hiện tại đang ngồi trên mặt đất nhìn đùi gà trong tay Hạo Hạo, cô nhìn thoáng qua một nhà ba người còn đứng ở nơi đó lớn tiếng nói: "Kỳ Lân, cho cậu một nhiệm vụ, đem đám người kia cắn ra cho ta, cắn cũng không sao, dù sao hiện tại đều là mạt thế. Đuổi ra thưởng cho cậu một con gà”

Kỳ Lân vừa nghe thấy lời này hưng phấn trên mặt đất gào thét một tiếng, xoay một cái nhìn nhà Trình cô cô nghiến răng một cái, im lặng trên mặt đất, chân trước kéo xuống sàn nhà một chút nhào tới.

Trình cô cô đang chuẩn bị tiếp tục miệng lưỡi giáo dục Trình Tuấn chỉ cảm giác được trên đùi một trận đau đớn, cúi đầu nhìn “ A”

Rơi xuống đất! Tô Bắc Khương móc tai mình ra: "Màng nhĩ đều sắp bị chấn vỡ”

Sờ sờ chân chảy máu, Trình cô cô không ngừng kêu gừ ôi, Kỳ Lân vẫn ăn đều là thức ăn chín, ngẫu nhiên sẽ cho nó ăn chút thịt sống đảm bảo dã tính của nó. Hiện tại ngửi thấy mùi máu tươi nó càng thêm hưng phấn, nhìn Kỳ Lân nhe răng trợn mắt đang chuẩn bị nhào tới, Trình Kiều Kiều vội vàng đỡ Trình cô cô đứng lên lui về phía sau.

Trình dượng tức giận cả người phát run chỉ vào Trình Tuấn: " Mày, mày cái này không có giáo dưỡng”

Tô Bắc Khương thở dài một hơi: "Tôi nói ba người mau đi được không? Đừng xấu hổ ở đó nữa ở chỗ chúng tôi bà không lấy được chổ tốt gì đâu. Giáo dưỡng loại vật này đầu tiên mình có mới có tư cách nói người khác có hay không, Trình Tuấn đã hai mươi mốt tuổi là người trưởng thành, lấy đâu ra nghĩa vụ nuôi sống ba tên phế vật các người”

"Đứng bên cạnh hai người, nữ nhi bà run rẩy này không thể nuôi sống ba mẹ mình sao? Các người là cho Trình Tuấn một ngụm nước hay là một hạt gạo kêu người nuôi các người, các người là thương hiệu gì tạp lương không biết xấu hổ như vậy?Còn phụ mẫu không còn giáo dục của các người, mặt mũi đâu? Về nhà soi gương xem mình có xứng đáng không?”

“ Không phải nhìn Trình Tuấn hiện tại có ăn có uống, giống như Hấp Huyết Quỷ lột lên, các người sẽ tới nhận cháu trai này sao?”

"Chuyện gia đình của các người chúng tôi không muốn quản nhưng đây là nhà tôi. Nếu dám lính ríu rít, tôi cũng không khách khí nha, hiện tại chính là mạt thế, các người nếu một ngày nào đó tùy tiện ra ngoài chết không thể tìm thấy lý do tại sao thì cũng không có ai để ý đến đâu. Hoặc là bây giờ tôi cho bà một sự lựa chọn, bà không nói cậu ta là cháu trai của bà sao? Thân thể hắn cũng không tốt, mỗi ngày ăn dùng rất tinh tế. Mỗi ngày dì Lý chúng tôi muốn cho cậu ăn uống thời gian chuẩn bị đều phải cả buổi sáng, hơn nữa còn không thể tức giận, tức giận liền choáng váng.”

“ Lãng phí ta bao nhiêu lương thực, các người tốt như vậy các người liền nhận trở về hảo hảo nuôi đi. Vốn chúng tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải nuôi hắn.”

“ Mày, mày, mày! Vậy không được” Nghe Tô Bắc Khương nói, Trình cô cô vội vàng phản bác vừa nói ra, Trình cô cô xấu hổ đỏ mặt.