Chương 36: Nước được thanh lọc

Gia đình Trình cô cô đã dìu nhau đi khập khiễng. Tô Bắc Nghiên nhìn bóng lưng bọn họ còn hô to một tiếng: “Trình a di, tôi tùy thời chờ các người đến đón Trình Tuấn nha.”

Chỉ thấy một nhà ba người bọn họ nghe thấy Tô Bắc Khương nói đã lung lây một chút, đi nhanh hơn.

“ Hừ!” Tô Bắc Nghiên hừ lạnh một chút: “So với miệng lưỡi với tôi, tôi cho bà ấy thêm ba cái cũng nói lại được.”

Cô nặng nề đóng cửa lại, người trước bàn ăn ai nấy ánh mắt nóng rực nhìn cô. Ngôn Dục đỡ cằm nói một câu: “Không nhìn ra, tài ăn nói của Kiều Kiều nhà chúng ta hóa ra là lợi hại như vậy sao?”

Ngôn Trạch Vũ nắm lấy cánh tay của cô "Em gái, em cũng dạy anh thế nào?”

Tô Bắc Khương cười một tiếng “Em chính là nhìn không nổi nữa, phát huy hơn bình thường một chút”

Nói xong vội vàng ngồi xuống cúi đầu một tiếng, ríu rít kéo thức ăn trong chén xong cũng mặc kệ Ngôn Mặc ăn chưa xong nắm cổ áo sau của hắn kéo ra ngoài cửa.

“Ai, ai, ai em gái a. Anh vẫn chưa ăn xong!”

“Ăn gì? Làm việc quan trọng hơn”

Nhìn Ngôn Mặc vẻ mặt đáng tiếc nhìn thẳng vào chén, tất cả mọi người ăn ý phất phất tay với hắn.

Ngôn Mặc tức giận nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt thở dài một tiếng “Cá hồi của ta.”

“Ôi chao, em không phải nên tâm hệ vạn dân sao! Cho dù mình không ăn được cũng nên để quần chúng ăn chứ.”

“Cho dù mình chết đói cũng phải bảo đảm quần chúng ấm no” Tô Bắc Khương vẻ mặt chính nghĩa lẫm liệt nhìn Ngôn Mặc không nói gì.

Ngôn Mặc:“ Kiều Kiều, em cũng không cần như thế”

Hai ngày nay bận rộn muốn chết muốn sống, thật vất vả mới có cơ hội ngồi xuống ăn cơm, cơm còn chưa ăn được, tâm này của hắn a!

Tô Bắc Khương vỗ vỗ bả vai anh: “Tam ca, yên tâm đêm nay trở về em sẽ nhờ dì Lý đặc biệt cắt cho anh một đĩa cá hồi”

“Thật sao?”

Tô Bắc Khương gật gật đầu, tâm trạng Ngôn Mặc lúc này mới tốt lên “Cái này còn không sai biệt lắm, đi một chút. Xem nước trong hồ chứa thế nào”

Lúc đến hồ chứa, Lý Thư đang chỉ huy vài người thả nước trong hồ chứa ra, đã thả xong hồ chứa thứ nhất đang tính toán thả hồ chứa thứ hai.

Tô Bắc Khương thật ra không thích nhìn loại hồ chứa nước sâu này, cô hơi có một chút sợ hãi biển sâu. Nhìn hắc khí trước mắt lan tràn nước trong thời gian dài có một loại ảo giác có thể nuốt người vào, nhìn nước trước mắt chậm rãi chảy ra ngoài, cô giống như là nghĩ tới ống tay áo kéo dài Ngôn Mặc gì đó.

Ngôn Mặc quay đầu nhìn cô “Có chuyện gì vậy?”

Tô Bắc Khương chỉ vào dòng nước chảy ra ngoài: “Chúng ta có thể không uống nước này nhưng sau khi nước này chảy ra ngoài, động vật hoang dã bên ngoài uống có thể biến thành tang thi hay không?”

Ngôn Mặc thở dài một hơi: “Hiện tại nào còn thời gian quản động vật, nhất định là quản người trước”

Tô Bắc Khương nhìn mấy người trong hồ chứa: “Có mấy người là anh có thể tin được?”

Ngôn Mặc: “Em có việc gì không?”

Tô Bắc Khương gật gật đầu, Ngôn Mặc nhìn mấy người này một cái: “Không có việc gì, em có việc gì cứ nói đây đều là thủ hạ của anh có thể tin tưởng.”

Nghe Ngôn Mặc nói như vậy, Tô Bắc Khương yên lòng. Nàng lấy ra một viên tinh hạch đưa cho Ngôn Mặc. Ngôn Mặc cầm trên tay rất ngạc nhiên: “ Anh nhớ lúc đó em trị liệu virus tang thi cho anh có phải cũng dùng cái này của em hay không, anh nhớ rõ em đã dùng xong rồi mà?”

Hắn cảm giác được tinh hạch này cùng lúc trước bọn họ nhìn thấy không giống nhau, cái này càng thêm trong suốt trong suốt hơn nữa không có màu bẩn.

Tô Bắc Khương cầm tới chỉ vào nói: “Đây là tinh hạch, năng lượng bên trong có thể thúc đẩy dị năng tiến giai nhưng phải tinh lọc. Lúc trước em lấy tới cứu anh đều là bị em thanh lọc qua, một viên này là hôm qua Trình Tuấn đi chợ mua cho em.”

“Vậy cái này, em lấy ra làm cái gì? Bây giờ cũng không cần, ở đây không có ai bị thương a”

Tô Bắc Khương trừng mắt nhìn anh một cái "Anh cho rằng ai cũng cần cái này trị thương a, anh trọng thương không lành mới dùng hết tinh hạch của em, em mặc kệ anh sau này phải bồi thường cho em!”

“Bồi thường bồi thường” Ngôn Mặc cùng mặt cười: “ Em gái nói là cái gì chính là cái đó”

Tô Bắc Khương chỉ vào mấy người Lý Thư: “Anh bảo bọn họ dừng lại trước, em muốn làm thí nghiệm.”

Ngôn Mặc gọi Lý Thư lại: “Lý Thư, bảo Vương Thủ Nghĩa bọn họ dừng lại một chút”

Vương Thủ Nghĩa? Vương Thủ Nghĩa thập tam hương? Tô Bắc Khương nghe thấy cái tên này, yên lặng chớp chớp mắt. Bọn Lý Thư nghe lời dừng lại chuyện trong tay, tiện thể còn đóng van lại.

Tô Bắc Khương đi qua đưa tinh hạch cho Lý Thư: “Ném cái này vào.”

Lý Thư nhìn tinh hạch trong tay do dự “Tô tiểu thư, không phải tôi không đáp ứng, cái này tuy rằng có năng lượng nhưng nó không thể khống chế a”

Tô Bắc Khương biết băn khoăn của bọn họ khoát tay áo “Yên tâm không có việc gì, tôi sợ nước sâu này mới bảo anh đi thả, bằng không tôi tự mình thả.”

Lý Thư vẫn có một chút không dám, hắn nhìn Ngôn Mặc một chút lại nhìn Trần Viễn cùng Vương Thủ Nghĩa phía sau, lúc nhìn thấy Lý Thư, Vương Thủ Nghĩa ca Trần Viễn đều theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Lý Thư:…Đúng là tình bạn mà! Hắn cắn răng ném tinh hạch vào vội vàng lui về phía sau hai bước cùng bọn Trần Viễn đứng chung một chỗ, sau đó bọn họ liền nhìn thấy nước vừa rồi trong hồ chứa biến thành trong suốt.

Lý Thư bọn họ là người bình thường nhìn không ra huyền bí trong đó, Tô Bắc Khương Ngôn Mặc đều là dị năng giả. Ở trong mắt bọn họ, tinh hạch xuống nước một khắc liền tản mát ra hào quang hơi chút, những sợi tơ màu đen trong nước cách tinh hạch gần đã bị ánh sáng từng chút từng chút cắn nuốt. Bọn Ngôn Mặc nhìn nước trong hồ chứa chậm rãi biến thành màu sắc bình thường, ai nấy đều ngạc nhiên không thôi, chỉ có Tô Bắc Khương đăm chiêu nhìn tinh hạch rơi dưới đáy nước không nói gì.

Ngôn Mặc chạm vào cô: “Kiều Kiều, làm sao em nghĩ ra biện pháp này?”

“Em chỉ muốn thử xem, dù sao em cảm thấy tuyển người dị năng hệ nước cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề nước bị ô nhiễm.”

Cô nhìn vào nước trong hồ chứa và nói với Ngôn Mặc “Anh yêu cầu họ cho một số nước vào hồ để thử.”

“A" Ngôn Mặc nhìn nước thật vất vả mới trở về “Không tốt lắm”

Tô Bắc Khương kỳ quái nhìn anh một cái: “Sợ cái gì! Cùng lắm thì ta một hồi bổ sung không phải là tốt rồi!”

“Ồ, đúng vậy anh quên mất! "Ngôn Mặc chỉ huy Lý Thư mở van nước vào, mấy người Lý Thư cũng đang vì nước khôi phục nguyên trạng ngạc nhiên không thôi, thậm chí muốn thử xem nước này có thể uống hay không. Nghe thấy mệnh lệnh của Ngôn Mặc tất cả mọi người đều không phải rất nguyện ý, Ngôn Mặc nhìn bọn họ cọ xát trừng mắt một chút “Đây là mệnh lệnh”

Lý Thư vặn vẹo van vào cửa nước, nước mang theo khí đen ào ào chảy vào. Lý Thư nhìn nước chảy vào đang đau lòng, nước vừa mới khôi phục bình thường này sẽ bị ô nhiễm, ai biết sau khi chảy vào lại giống như là bị thanh lọc.

Những sương mù màu đen kia khi kề mặt nước liền tiêu tán không thấy đâu, mãi cho đến khi nước trong hồ chứa này đều không chứa xong thì cũng không xuất hiện tình huống bị ô nhiễm nữa. Lý Thư vội vàng đóng van lại, Tô Bắc Khương lấy ra một cái ly đưa cho Ngôn Mặc ý bảo anh đi lấy một ly nước đi ra.

Ngôn Mặc nhận lấy ly nước múc ra một ly nước đưa cho Tô Bắc Kiều, Tô Bắc Kiều cố ý cười xấu xa nói “Uống một ngụm”

Ngôn Mặc sửng sốt một chút tiếp nhận một hơi nuốt xuống thuận tiện còn giống như hương vị dư lại trong miệng một chút.

Lần này anh dọa Tô Bắc Khương “Tam ca anh cũng không hoài nghi sao em bảo anh uống thì anh uống à?”

“Không hoài nghi, em khẳng định sẽ không hại anh”