Chương 1: Xả giận mắng thứ mẫu

Kí ức cuối cùng Phục Oản nhớ được là hình ảnh thứ muội Thương Hảo Hảo cùng Khương Hàn, đôi cẩu nam nữ này dùng đá chôn sống mình.

Mà hiện mở mắt ra lại là khuê phòng của nàng, trên người không có nửa điểm đau đớn nào.

Nàng trọng sinh rồi, trọng sinh vào thời điểm những bi kịch kia còn chưa diễn ra, bản thân vẫn còn ở Lũng Tây Hầu phủ.

Mọi chuyện vẫn chưa phát sinh, không có cửa nát nhà tan, cũng không bị chôn sống. Lũng Tây Hầu phủ vẫn còn, mẫu thân cùng trưởng tỷ và đệ đệ vẫn bình an.

Chưa kịp cảm thấy vui sướиɠ hay khϊếp sợ, bên tai Phục Oản đã truyền đến tiếng nói của hai người phụ nữ.

“Ai da, nhị cô nương cuối cùng người đã tỉnh, ta chờ cô để tính toán ngân lượng! Đây là…” Người đang nói là thứ mẫu Phùng di nương.

“Đi ra ngoài.” Phục Oản quát.

“Ai ta nói, cô nương…” Phùng di nương thấy thái độ của Phục Oản không còn như trước định cãi lại hai câu.

Không đợi bà ta hành động Phục Oản đã đứng dậy tức giận nói: “Đây là khuê phòng của tiểu thư Lũng Tây Hầu phủ, ngươi lại dám mang người ngoài tuỳ ý ra vào còn ra thể thống gì nữa?”

Bọn nha hoàn thấy Phục Oản tức giận liền hoảng sợ lại nghe được nàng mắng:”Các ngươi c.h.ế.t hết rồi à? Kẻ nào cũng có thể bước vào khuê phòng của ta hay sao?”

Nghe vậy, một nha đầu nhanh chóng tiến lên kéo Phùng di nương cũng người đàn bà lạ mặt đuổi ra ngoài. Nha hoàn hầu hạ Phục Oản lúc này mới giúp nàng thay xiêm y, rửa mặt rồi trang điểm, phải một hồi lâu mới đi thiên điện.

“Di nương vừa rồi lời người đàn bà kia là có ý gì?” Phục Oản chỉ thản nhiên uống trà, ánh mắt cũng không thèm liếc người đối diện chút nào.

“Ta thực ra chỉ định mua chút trang sức định chờ cô nương tính tiền. Người khi nãy gọi là Lưu đại nương chủ của Lãnh Thuý Trai.” Phùng di nương vẻ mặt tươi cười đáp

Phục Oản lúc này mới nâng mắt, hỏi: “Lưu đại nương đúng không? Là ai ở Lãnh Thúy Trai mua trang sức?”

Lưu đại nương đáp: “Là trong phủ Phùng di nương, tổng cộng là 3 vạn 8000 lượng bạc.”

“Nếu là Phùng di nương mua, ngươi hẳn phải đi tìm Phùng di nương trả tiền sao lại đến chỗ ta?” Phục Oản lại cười nói.

Lưu đại nương sửng sốt nhìn qua Phùng di nương rồi lai đối mặt với Phục Oản nói: “Trước đây đều là Phùng di nương kêu trong phủ trả tiền, hôm nay phòng thu chi lại nói muốn cô nương đồng ý mới có thể đưa tiền cho nên…”

Phục Oản cười lạnh nói: “Đã nói là ta đồng ý mới có thể đưa tiền, hiện tại bổn cô nương ta không đồng ý trả, ai mua thì tự móc tiền túi ra.”

“Lưu đại nương nếu không đồng ý chúng ta lập tức báo quan, thuận tiện để quan phủ xem qua một chút đồ vật quý giá thế nào mà đáng giá 3 vạn 8000 lượng bạc! Người đâu tới đây!”

Nàng nhớ rõ ràng, đời trước Phùng di nương cùng Lãnh Thúy Trai liên thủ, dùng tiền Lũng Tây Hầu phủ mua số lượng lớn trang sức giá rẻ, còn tiền thu được từ Lãnh Thúy Trai, Lưu đại nương và Phùng di nương sẽ chia ba bảy;

Không chỉ vậy bà ta còn âm thầm đem những món có giá trị trong Lũng Tây Hầu phủ cho Lãnh Thúy Trai với giá rẻ, lại từ Lãnh Thúy Trai bán ra với giá cao, cuối cùng thu được tiền thì chia năm năm.

Đã vậy Phùng di nương này còn tham lam dùng mọi biện pháp hút hết tiền bạc trong phủ, thậm chí đến của hồi môn của mẫu thân Phục Oản- Lũng Tây hầu phu nhân cũng không tha.

Khi đó, mẫu thân nàng còn bị bà ta hạ độc trong thời gian dài dẫn đến suy ngược, không bao lâu liền qua đời.

Giờ này sống lại, Phục Oản thề sẽ không để tiện nhân họ Phùng này sống yên ổn!

Lưu đại nương thấy Phục Oản đã phát hỏa, không đợi hạ nhân đuổi, nhanh như chớp liền rời đi. Nếu quan phủ tới kiểm tra, sẽ lộ ra đồ vật kia bên ngoài chỉ đáng giá hai lượng bạc.

Đám hạ nhân bên cạnh len lén nhìn sắc mặt Phùng di nương làm bà ta không thể nhẫn nhịn được nữa.

“Cô nương càng lớn tính tình cũng lớn theo luôn mà! Hiện giờ ngân lượng của phủ đều nằm trong tay cô, không tìm cô nương tính tiền thì tìm ai?” Phùng di nương nào biết, hiện giờ Phục Oản đã trải qua một đời mưa gió sớm đã nhận ra bộ mặt ghê t.ở.m của bọn họ.

Phục Oản cười lạnh nói: “Lời này của di nương thật không có lí lẽ, nếu trong phòng có thứ gì đó hỏng hóc tự khắc ta sẽ chi tiền mua thứ khác. Đằng này ngươi mua trang sức mà còn dám bảo phủ Lũng Tây Hầu chi tiền?”

Phùng di nương nghe trong lời nói của Phục Oản toàn là ẩn ý liền không khỏi hoảng hốt, vẫn mạnh miệng nói: “Cô nương nói gì ta nghe không hiểu! Tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối…”

“Trưởng bối? Một nô tài như bà mà cũng dám xưng trưởng bối với ta? Cứ thử hỏi hết công hầu vương tôn xem Lũng Tây hầu phủ này ai là đích nữ, ai mới là trưởng bối? Nói ra chỉ khiến kẻ khác chê cười!” Phục Oản mắng nói.

Phùng di nương sớm đã không nói nên lời, đầu óc đã sớm loạn thành một đống, không thể không suy xét lại những mưu đồ của mình nhưng đi tới của liền bị Phục Oản kêu trở về.

“Di nương thật không có quy củ! Không chào hỏi gì liền lui xuống rồi?”

Phùng di nương bất đắc dĩ vội vàng hành lễ, trong giọng nói còn lộ ra mấy phần không cam lòng:”Nhị cô nương còn gì giao phó?”

“Không có, lui ra đi.” Phục Oản vẫy vẫy tay.

“Được rồi.” Phùng di nương lúc này mới thở phào dời đi.

Phục Oản cũng không nhàn rỗi, nàng phái nha hoàn đi mời thái y, chờ mẫu thân tỉnh liền xem bệnh cho người.

Đang tính toán thời gian, thứ đệ của nàng- Con trai Phùng di nương Thương Hoàng bước tới.

Phùng di nương này có 3 đứa con trong số đó tên Thương Hoàng này là ngu xuẩn nhất, lòng dạ xấu xa mọi độc ác hắn làm ra đều không có kém mẹ ruột mình.

Nàng vẫn nhớ như in, đời trước Thương Hoàng lên kế hoạch trừ khử đệ đệ Thương Hồng Liệt của nàng nhưng kết quả xuống tay vài lần đều thất bại. Cuối cùng đành dùng một lượng lớn ngân lượng thuê sát thủ mới thành công.

Phùng di nương nhân lúc mẫu thân Phục Oản trúng độc liền miệng lưỡi trơn tru khiến Lũng Tây hầu nâng Thương Hoàng lên thành đích tử. Cứ như vậy, hai kẻ tiện nhân kia lắc mình biến hoá một bước trở thành Lũng Tây hầu phu nhân.

Cho dù bên nhà mẹ đẻ của mẫu thân có tới tận cửa tra hỏi Phùng di nương kia liền lấy ra văn thư ra đe doạ khiến mọi người không cam lòng cũng phải rời đi.

Nhưng bất quá đều là chuyện sau này.

Lần này trọng sinh, nàng sẽ khiến Thương Hoàng này sống không bằng chết.

Quả nhiên, Thương Hoàng vừa xuất hiện đã là vẻ mặt tức giận.

“Ồ, đây không phải là thứ đệ sao? Không tới học đường lại tới chỗ tỷ tỷ đây làm cái gì?” Phục Oản cười nhưng trong ánh mắt không có lấy nửa phần vui vẻ.

Thương Hoàng tức giận nói: “Mẫu thân nói vừa rồi tỷ mắng người? Bà dù gì cũng là trưởng bối tỷ lấy đâu ra tư cách trách mắng?”

“Còn tưởng đệ đệ ta đến vì chuyện gì hoá ra là vì nguyên do này.”

“Dù gì ngươi cũng lớn lên ở Lũng Tây Hầu phủ như thế nào lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy!” Phục Oản lên tiếng nhắc nha hoàn thêm trà, nghiêm mặt nói.

Phục Oản thấy Thương Hoàng sững sờ ở tại chỗ, lại cười nói: “Ta còn chưa lên tiếng trách mắng di nương, nha hoàn ở đây đều có thể làm chứng. Mặt khác đệ đệ ngoan à ngươi phải nhớ cho rõ; cha ngươi là Lũng Tây hầu, nương ngươi là Lũng Tây hầu phu nhân, điều này không phải quá rõ sao?”

Thương Hoàng chung quy mới mười hai tuổi, nghe xong lời này liền cảm thấy mơ hồ, bên cạnh nha hoàn cũng đều nói, cô nương chưa từng mắng chửi di nương.

Hắn ban đầu chỉ muốn ra mặt cho mẫu thân, thuận tiện tới xem qua thái độ của vị tỷ tỷ này. Nha hoàn trên dưới đều làm chứng cho vị tỷ tỷ này khiến hắn không biết phải xử sự ra sao.

Thương Hoàng nói: “Nương ta là Phùng di nương, không phải Lũng Tây hầu phu nhân.”

Phục Oản thở dài: “Cho nên mới nói ngươi tuổi còn nhỏ, lại bị Phùng di nương dạy thói xấu. Phàm trong nhà có tước vị ai lại không nhận đại nương làm mẫu thân? Đệ đệ không tin có thể ra ngoài thăm hỏi xem tỷ tỷ đây có lừa ngươi không!”

“Lũng Tây hầu phu nhân, là trưởng công chúa của Tần quốc và Sở quốc, thân phận vô cùng tôn quý. Phụ thân nhờ lấy được mẫu thân mới được Hoàng Thượng phong thành Lũng Tây Hầu. Phùng di nương là người nào? Bất quá cũng chỉ là một nô bộc được phụ thân mua với 5 lượng bạc. Còn ngươi đây không biết điều lại nguyện ý làm hài tử của nô tài?”

Phục Oản thấy Thương Hoàng có chút dao động, liền cảm thấy tên này hết sức n.g.u xuẩn chỉ vài câu nói của nàng đã gieo vào đầu hắn biết bao những suy nghĩ ma quỷ.

Đã như vậy nàng liền nhân cơ hội ly gián mẫu tử hai kẻ độc ác này.