Chương 2: Tới cứu mẫu thân

“Hiện giờ Hồng Liệt còn nhỏ, ta và đệ cùng tỷ tỷ có gì khác nhau, mẫu thân thường nói ta và tỷ ấy so ra đều kém cỏi không bằng ngươi đâu!”

“Cả Lũng Tây Hầu phủ sau này còn không phải là của đệ sao? Chúng ta thân là chủ tử sao có thể nhận nương là một nô tài không nói đạo lý? Nói ra không phải để bị người đời chê cười sao?”

Phục Oản càng nói càng vừa ý với biểu hiện của tên thứ đệ kia, cũng tính toán thời gian mẫu thân tỉnh lại liền có ý đuổi người: “Thứ đệ còn có việc sao?”

Thương Hoàng đã sớm đem suy nghĩ “ra mặt cho mẫu thân” ra sau đầu mở miệng nói: “Ta tới xin tỷ tỷ chút ngân lượng mua rượu.”

“Chính vừa rồi mẫu thân… Phùng di nương ở chỗ tỷ tỷ không lấy được tiền cho nên…”

Phục Oản cười nói: “Mới vừa xem trọng đệ một chút đã lại nói lời hồ đồ rồi! Chỉ là nô tài, dựa vào cái gì ta phải đem bạc cho bà ta? Còn ngươi là đệ đệ ruột thịt của ta cư nhiên muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

“Chỗ này là 20 lượng bạc ngươi cầm trước, về sau mỗi tháng ta sẽ cho 50 lượng tha hồ tiêu sài thoải mái.”

“Tuy nhiên ngươi phải đáp ứng tỷ tỷ, đây là tiền trong phủ của chúng ta, ngươi lấy thì được nhưng không được để Phùng di nương động vào một cắc.”

“Bà ấy cầm đi, ngươi liền không có tiền uống rượu, chỗ ta cũng không có dư tiền thừa, đã hiểu chưa?”

“Đã hiểu.” Thương Hoàng thấy tiền liền cao hứng, vừa muốn tiến tới nhận lấy thì Phục Oản lại đề ra yêu cầu.

“Ngươi đem lời ta nói lúc trước lặp lại một lần, tỷ tỷ đây vừa lòng tiền này mới có thể cho ngươi.”

Thương Hoàng nghĩ ngợi nói: “Nương ta là Lũng Tây Hầu phu nhân, ta là nhi tử của Lũng Tây Hầu phu nhân, Phùng di nương chỉ là nô tài không có liên hệ gì với ta;

“Lũng Tây Hầu phủ sau này đều là của ta, Lũng Tây Hầu phu nhân nói các hài tử khác so với ta đều kém cỏi.”

“Tỷ tỷ mỗi tháng đều cho ta 50 lượng bạc uống rượu, tiền này không thể cấp cho nô tài làm hao hụt Lũng Tây Hầu phủ.”

Phục Oản thập phần vừa lòng, lúc này mới cho phép hắn lấy bạc rời đi.

Nàng không để nha hoàn đem bạc đưa cho tên đệ đệ này, nàng muốn cho hắn tự mình tới lấy để biết tiền thưởng là ai cho hắn.

Thương Hoàng rất nhỏ liền bắt đầu uống rượu, đây còn không phải do Phùng di nương dạy dỗ sao.

Khi Thương Hoàng còn nhỏ, Phùng di nương hay uống rượu, đôi khi sẽ lấy chiếc đũa dính rượu cho Thương Hoàng nếm thử.

Sau phát hiện Thương Hoàng bắt đầu uống rượu, nàng không những không khuyên can, mà còn khiến hắn càng ngày càng đắm chìm vào các tửu lầu.

Thương Hoàng n.g.u xuẩn, chỉ sợ từ nhỏ uống rượu đã có nguyên nhân.

Kiếp trước nàng sợ hắn uống hư thân mình, còn khuyên ngăn, nhưng hắn căn bản không nghe, còn cảm thấy là nàng không muốn đưa tiền cho mình.

“Nếu ngươi thích uống rượu, tỷ tỷ sẽ cho ngươi uống đủ.” Phục Oản cười lạnh nói.

Nha hoàn được cử đi mời thái y đã trở lại, Phục Oản liền thỉnh ông cùng đi đến chỗ mẫu thân.

“Nương……” Phục Oản nhìn đến Lũng Tây hầu phu nhân hốc mắt liền đỏ, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở.

Nàng cuối cùng cũng được nhìn thấy nương rồi!

Phục phu nhân đời trước đến c.h.ế.t cũng không biết, chính mình là bị vị tỷ muội hết lòng đối đãi Phùng di nương hạ độc hại c.h.ế.t.

Phùng di nương cùng Phục phu nhân tình cảm tỷ muội thắm thiết.

Phục phu nhân bệnh lâm bệnh, bà ta liền chủ động ở bên chăm sóc, Lũng Tây Hầu phủ trên dưới đều khen ngợi, không ai biết đây là cách thức giúp bà ta hạ độc vị tỷ muội tình thâm với mình.

Ngày thường những đại phu được mời đến xem bệnh cho mẫu thân sớm bị Phùng di nương mua chuộc, cho nên không ai nói ra chân tướng, đều chỉ nói là quái bệnh.

Sau khi Phục phu nhân qua đời, đại phu chỉ lấy cái cớ “bệnh nan y” làm dấu chấm hết, vội vàng hạ táng bà.

Lúc này Phục Oản mời thái y trong cung tới, không chỉ vì cứu mẫu thân, cũng là vì kế hoạch lót đường phía sau.

“Ngươi đứa nhỏ này làm sao vậy, ta bất quá cũng chỉ là một chút bệnh vặt, ngươi lại đem thái y tới tận đây.” Phục phu nhân nghe được thanh âm nữ nhi không đúng, vội trấn an.

Phục Oản chỉ có thể miễn cưỡng cười cười.

“Nương, con gái thỉnh thái y tới xem qua chút, nếu không chúng ta đem mành kéo ra, thuận tiện cho thái y xem xét sắc mặt của người có tốt không?” Phục Oản nói

“Cũng được.” Phục phu nhân đáp.

“Tại hạ thất lễ rồi!” Thái y bắt đầu hướng Phục phu nhân bắt mạch, lại nhìn sắc mặt cùng bựa lưỡi, cuối cùng hỏi qua tình huống từ lúc sinh bệnh tới nay của bà.

Sau một hồi, thái y trong lòng đã hiểu rõ.

Để chứng thực, thái y lại nhìn kết luận, kiểm tra những thứ thuốc Phục phu nhân hay dùng, may mà buổi sáng vẫn chưa có vứt đi.

Phục Oản nhớ rõ trước một đời trước, Phùng di nương cùng Thương Hoàng cũng là tới đòi tiền, nàng đều rất thoải mái mà cho.

Mà lần này, nàng không có cho Phùng di nương chút ngân lượng nào, khiến bà ta tức giận đến trực tiếp trở về phòng, nào còn nhớ rõ phu nhân, cho nên thuốc thang đều còn lưu lại nơi này.

Phục Oản thấy thái y mặt lộ vẻ khó xử, biết là hắn do dự ở có nên ở trước mặt người bệnh nói ra chân tướng không.

Theo lý xác thật không nên, nhưng muốn cho mẫu thân biết bộ mặt thật của Phùng di nương, Phục Oản không thể không làm tới.

“Thái y có chuyện gì ngài cứ nói thẳng, mẫu thân cũng rất muốn biết bệnh trạng của mình” Phục Oản nói.

Thái y thở dài: “Phu nhân không phải sinh bệnh, mà là trúng độc. Dược độc được đưa vào với hàm lượng rất nhỏ, không đến mức lập tức bỏ mạng.

“Nhưng mỗi ngày trộn lẫn một chút ở thức ăn hoặc thuốc, thân thể sẽ ngày một suy sụp, thậm chí tử vong.

“Trước mắt độc dược chưa sâu còn có cách trị. Nha hoàn của phu nhân khai cái phương thuốc, đến nỗi độc c.h.ế.t người……”

“Thái y lúc cũng mệt mỏi, không bằng tới Thiên Thính nghỉ tạm.” Phục Oản nói.

Thái y biết nàng không muốn ở trước mặt mẫu thân chỉ điểm liền đáp ứng.

Ở ngưỡng cửa đã sớm có nha hoàn làm động tác mời cười nói: “Thái y mời theo nô tì.”

Tới Thiên Thính, thái y mới đề cập đến phương thuốc kia.

Phục Oản vốn tính toán bồi dưỡng một tâm phúc, vừa rồi thấy nha hoàn kia cơ linh nhanh trí, liền nhỏ giọng phân phó nói: “Ngươi vào phòng ta lấy món đồ ……”

Nha hoàn gật gật đầu.

Thái y đem phương thuốc đưa cho Phục Oản xem qua.

Phục Oản cười nói: “Y dược là nghề của thái y, hôm nay thỉnh ngài qua phủ vì mẫu thân sinh bệnh, ta tín nhiệm y thuật của ngài. Chỉ là……”

Phục Oản dừng một chút, cố ý lộ ra vẻ khó xử, khẩn cầu nói: “Trong nhà có người hạ độc, ta muốn báo quan, nhưng lời gièm pha lan truyền rất nhanh chóng, chỉ sợ Lũng Tây Hầu phủ sẽ mất thể diện…”

Lúc này, nha hoàn vừa vặn tay phủi hộp gấm, chạy chậm tiến vào.

Phục Oản thuận thế tiếp nhận hộp gấm, nói: “Chuyện này ảnh hưởng đến Tần quốc và Sở quốc, dù gì cũng là đại trưởng công chúa cùng đương lợi hầu, nếu không giải quyết thì rất khó coi, cho nên……”

“Chỗ này là 300 lượng hoàng kim, mong thái y vui lòng nhận cho. Việc này hy vọng đừng truyền ra ngoài.” Phục Oản mở hộp gấm ra, bên trong quả nhiên là một thỏi vàng nén.

Thái y ở trong cung hành tẩu nhiều năm, nào không rõ.

“Cô nương yên tâm, lão phu chỉ lo xem bệnh, còn lại sự tình một mực mặc kệ, cũng sẽ không quản.” Thái y cười nhận lấy vàng.

Phục Oản thấy hắn là thức thời người, liền thử nói: “Nếu về sau còn có muốn làm phiền thái y tới đây, không biết……”

“Chuyện này……” Thái y nghĩ nghĩ, trả lời: “Chỉ cần là chuyện liên quan đến y dược, lão phu nhất định hết lòng tương trợ.”

“Quyết như vậy đi” Phục Oản gật gật đầu, phái lão nhân bên cạnh đưa thái y đến nhị môn.

Phục Oản đem phương thuốc thái y mới vừa ghi cho nha hoàn kia, dặn dò phải tự mình đi bốc thuốc, sắc thuốc, không được để qua tay kẻ nào.

Lại phái người kêu tới quản gia.

“Chương tẩu tử, ngươi đều không cần hỏi gì cả, chỉ cần tìm nha tẩu, lại dẫn người đem Phùng di nương trói tới đây.” Phục Oản nghiêm mặt nói.