Chương 3: Bán thứ mẫu

Phục Oản phân phó xong liền đi xem mẫu thân. Vừa rồi mời thái y đến Thiên Thính nói chuyện, cũng vì muốn làm mẫu thân bình tĩnh suy xét.

Phục phu nhân nghe có người hạ độc, so với bệnh tình của mình, càng khổ sở hơn.

Phục Oản an ủi nói: “Mẫu thân đừng đau lòng, cố gắng khỏi bệnh trước mắt mới là quan trọng nhất.”

“Con đã tìm một nha hoàn sắc thuốc, mẫu thân đợi chút liền đem lên, không cần nghĩ ngợi gì cả, nghỉ ngơi cho thật tốt là được.”

“Ta gả đến Lũng Tây Hầu phủ gần 20 năm, tự hỏi đối với phụ thân ngươi, đối người trong nhà, đối hạ nhân muốn sắc mặt ta liền cho, muốn đối đãi tốt ta cũng liền đối xử hết mực với bọn họ, vậy là ai lại muốn hại ta chứ?” Phục phu nhân thở dài.

Phục Oản xoa xoa dòng nước mắt cho mẫu thân, miễn cưỡng cười nói: “Mẫu thân yên tâm, việc này cứ giao cho nữ nhi. Con sẽ không để chuyện này yên đâu.”

“Con chỉ có một thỉnh cầu, bất luận là làm cái gì người hãy tin tưởng, con cũng là làm vì mẫu thân, trưởng tỷ cùng đệ đệ, hy vọng người có thể đứng về phía con”

Phục phu nhân đứng dậy nói: “Ngươi cũng không thể……”

Phục Oản biết mẫu thân nàng từ nhỏ đã tiếp xúc đều là đại quan quý nhân, chưa từng thấy qua loại tiểu dân hiểm ác như Phùng di nương.

Bình thường loại khẩn cầu này mẫu thân tuyệt đối không đồng ý, bất quá cứ coi như mẫu thân không đồng ý, nàng cũng sẽ tự chọn con đường đi cho bản thân.

Nàng vốn dĩ cũng không phải cùng mẫu thân thương lượng, chỉ là thông báo cho mẫu thân.

Hiện giờ phụ thân bận việc chính vụ, nàng chính là Lũng Tây Hầu phủ đương gia.

“Nương, con nói thẳng, hạ độc người chính là cái vị xưng tỷ nói muội Phùng di nương, người coi bà ta là tỷ muội, nhưng ả oán phụ đó lại chỉ thích đ.â.m sau lưng!

“Mẫu thân là trưởng công chúa của hai nước, có đương lợi hầu cùng đại tướng quân làm chỗ dựa, Phùng di nương vậy mà vẫn dám hạ độc hại người;

“Nếu việc hôm nay mẫu thân tâm địa thiện lương muốn cho qua thì thứ cho nữ nhi bất hiếu nói thẳng, chờ mẫu thân bị hại c.h.ế.t, kế tiếp chính là con cùng Hồng Liệt.

“Hồng Liệt mới tám tuổi, mẫu thân cảm thấy nó có thể tránh thoát khỏi nanh vuốt của người đàn bà âm hiểm đó sao?”

“Nhưng……” Phục phu nhân do dự, nghĩ ngợi còn nói thêm: “Hiện giờ ta đang sinh bệnh, ngươi hiện là đương gia, vậy ngươi liền đi làm đi. Chỉ là nhớ rõ phải bảo toàn chính mình cùng thanh danh của Lũng Tây Hầu phủ……”

Thanh danh! Đời trước ít nhiều mọi sự đều bắt nguồn từ hai chữ “Thanh danh” này.

Nhớ tới chuyện cũ, Phục Oản không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Phục phu nhân tưởng chính mình nói làm nữ nhi bất mãn, vội nói: “Được rồi, nương không can thiệp nữa, con muốn làm gì thì làm đi.”

Phục Oản vội đỡ mẫu thân nằm xuống, đáp chăn cho bà, cũng không đề cập tới việc này nữa.

Nha hoàn tới thông báo, nói Chương nương tử đã đem người đưa tới Thiên Thính, Phục Oản lại an ủi mẫu thân hai câu.

“Cẩn thận bảo vệ phu nhân cho tốt, đừng để cho người không liên quan tiến vào, đặc biệt là Phùng di nương kia, tam tiểu thư cùng nhị thiếu gia cũng không được.

“Nếu ai để cho bọn họ vào đây, ta sẽ đem kẻ đó nhốt vào chuồng gia súc, đừng trách ta không khách khí.” Phục Oản nói xong liền rời đi.

Còn chưa tới Thiên Thính, Phục Oản liền nghe được tiếng chửi chanh chua khó nghe của Phùng di nương.

“Bẩm cô nương, nha tẩu cùng Phùng di nương ta đều đã mang đến. Chỉ là việc này còn cần hầu gia cùng phu nhân……” Chương nương tử trả lời.

Phục Oản nói: “Hiện giờ ai là đương gia của Lũng Tây Hầu phủ? Phùng di nương là cái thá gì? “

“Ta tự nhiên biết rõ tiểu thư là đương gia. Phùng di nương là hầu…… Là nô tài.” Chương nương tử tự biết mình nói sai, căng da đầu đáp.

“Ta là đương gia mà ngay cả tư cách bán nô tài cũng không có à?” Phục Oản cười lạnh nói.

“Không không không, là nô tài nói sai. Cô nương đừng nóng giận, nô tài đều nghe cô nương an bài.” Chương nương tử không ngừng thi lễ.

Phục Oản đã sống quá một đời, nàng biết Chương nương tử là người tốt, cũng không khinh chủ chi tâm liền không bắt bẻ nữa.

Nàng hướng Chương nương tử ý muốn đem Phùng di nương lấp kín miệng, quay sang hỏi nha tẩu: “Các ngươi bán người, là bán như thế nào? Chỉ nói nữ là được.”

Nha tẩu tươi cười nói: “Thưa, tiểu nữ hài bán được ở thanh lâu, hoặc cho người ta làm con dâu nuôi từ bé;

“Lớn một chút, bán cho gia đình giàu có làm nô tài, có điểm tư sắc được đàn ông già trẻ phát đạt coi trọng, có thể làm thϊếp;

“Nếu là tuổi già sắc suy, cũng chỉ có thể bán được ở nông thôn, bán cho mấy lão ế vợ, lão già goá vợ 1 làm con dâu, cũng không câu nệ vài đồng bạc.”

Phục Oản nhớ tới năm đó Phùng di nương chính là ở trong đám nha hoàn, “vừa vặn” bị phụ thân nhìn đến;

Lại “vừa vặn” không thoải mái trên đường té xỉu, “vừa vặn” đêm đó liền cùng phụ thân nàng trong phòng “nghỉ tạm”, “vừa vặn” nhập phủ một tháng, đã hoài thai.

Nha tẩu lại tiến đến bên tai Phục Oản thấp giọng nói: “Trong thôn có lão nhân, nhi tử cùng huynh đệ đều là kẻ ế vợ.

“Bọn họ tới mua con dâu, cả nhà nam đinh cùng nhau dùng, sống không bằng chết, so sánh với xướng kĩ còn không bằng!

“Nếu không chịu được, cảm thấy hổ thẹn chỉ có nước tự vẫn!”

“Đi đi đi, cô nương nhà ta là hầu môn quý nữ, lại phải nghe những lời hạ lưu của ngươi.” Chương nương tử tuy rằng không nghe được nha tẩu nói gì, nhưng khẳng định không phải lời đẹp đẽ gì.

“Không sao.” Phục Oản không giận còn cười.

Nàng nhìn tuy rằng mới chỉ có 16 tuổi, nhưng đời trước có sự xấu xa nào còn chưa nếm trải qua?

Nàng phải cho Phùng di nương tiện nhân này một nơi ở “thật tốt”.

“Vậy ngươi xem kẻ này, có thể bán được đi đâu?” Phục Oản chỉ vào Phùng di nương hỏi.

Nha tẩu đem Phùng di nương quanh thân đánh giá một chút, trả lời: “Kẻ này có chút tư sắc, bán cho cùng quý phủ nhân gia làm thϊếp là dư dả.

“Chỉ là không biết đã làm loại chuyện đó chưa?”

Phùng di nương mười bốn tuổi bị bán vào hầu phủ, hiện giờ tuy nói đã sinh 2 hài tử nhưng tuổi tác lại chưa quá 30.

Phục Oản tưởng bị ép giá, cũng không để ý.

Rốt cuộc nàng bán Phùng di nương đi chỉ vì muốn trả mối thù đời trước cửa nát nhà tan.

“Làm thϊếp? Bà ta làm thϊếp mười mấy năm, đến hầu hạ chủ mẫu còn không biết, thế nên ta mới tìm ngươi tới bán đi.”

“Còn chuyện làm thϊếp, ta sợ không cẩn thận lại mất sạch thanh danh của các ngươi, về sau muốn tạo mối cho công hầu cùng quan lớn trong phủ đi lại khó khăn vô vàn.”

“Ngươi vừa rồi nói cái nơi kia khiến ta thực vừa lòng, rất thích hợp. “Con cháu thịnh vượng ” là mong ước của bà ta, hơn nữa đến nơi kia cũng sẽ có nhiều người “thương yêu”.

“Ta mặc kệ ngươi thu mua bao nhiêu tiền, ta chỉ thu năm lượng bạc.” Phục Oản dùng tay vươn năm ngón.

Năm lượng, là năm đó Lũng Tây Hầu phủ mua bà ta với cái giá này.

Thu năm lượng này xong, ả độc phụ cùng Lũng Tây Hầu phủ liền thanh toán xong không còn liên can gì nữa.

“Nếu đã sớm sinh đẻ, năm lượng chỉ sợ……” Nha tẩu chớp mắt, thấy Phục Oản không giống một tiểu thư hiểu biết thế sự định ép giá.

“Chương tẩu tử, đổi nha tẩu khác tới, người này không thành thật, về sau nhà chúng ta cùng bà ta không dây dưa nữa.” Phục Oản không đợi nha tẩu nói xong, xoay mặt đối Chương nương tử nói.

Tuy nói nàng không ngại nha tẩu ép giá, nhưng năm lượng là cái giá duy nhất nàng mong muốn.

Phục Oản cố ý nói cho nha tẩu nghe, Chương nương tử như thế nào lại không rõ, tự nhiên đáp ứng, cũng không ra bên ngoài đuổi người.

Nha tẩu quả nhiên hoảng sợ, đánh chính mình một bạt tai: “Xem cái miệng thối của ta, lời lẽ ngang ngược quá mới chọc cô nương sinh khí.”

“Hầu phủ di nương bộ dáng này, dáng người này, chẳng sợ sinh quá mười đứa cũng không lo không bán được. Năm lượng này là ta đây hời rồi.

“Đây là bạc, cô nương chỉ cần đưa ta khế ước, chúng ta liền tính toán xong!”

Chương nương tử vội đem khế ước của Phùng di nương đưa lên cho Phục Oản.

“Cô nương xem, ta tìm nha tẩu cùng Phùng di nương, liền nghĩ khế ước này có thể sử dụng nên mang nó tới đây.” Chương nương tử nguyên nhân chính là vừa rồi nói sai khiến lòng buồn rầu, hiện giờ lập tức tìm cái cớ lấy lòng Phục Oản.

Phục Oản kiểm tra khế ước xác thực là chính xác liền phân phó nói: “Đem người vào trong thay hết xiêm y, lột hết trang sức, giày, chỉ cho mặc áo trong rồi cùng nha tẩu rời đi.”

“Chương tẩu tử, làm phiền ngươi lại dẫn người đi một chuyến, đem phòng Phùng di nương kiểm kê đồ vật lại một chút.”

“Đồ vật có giá trị, vàng bạc châu báu, trang sức, xiêm y cùng ngân phiếu, đều đưa đến chỗ này hết cho ta.”

Nói xong liền đem khế ước bán mình của Phùng di nương đưa cho Chương nương tử, Chương nương tử hỏi: “Vậy còn nhị thiếu gia cùng tam tiểu thư……”

“Ngươi cứ làm theo lời ta, đừng hỏi nhiều.” Phục Oản nhíu mày.

Chương nương tử chạy nhanh trả lời: “Là miệng của ta nhanh hơn n.ã.o.”

Nha tẩu nhìn khế ước vô cùng cao hứng, vội đưa Chương nương tử năm lượng bạc, chờ đám ma ma trong hầu phủ “lột sạch” liền đem Phùng di nương mang đi.

Phùng di nương toàn bộ quá trình bị lấp kín miệng, chỉ có thể phát ra chút âm thanh kì quái, chân cẳng vừa co vừa giẫm, gắt gao nhìn chằm chằm Phục Oản ánh mắt tràn đầy oán hận, cứ như vậy bị nha tẩu mang đi.

Trên đường có hạ nhân liếc nhìn liên tục liền lấy làm kỳ quái.

Thấy thế đám người liền bâu đến xung quanh Chương nương tử hỏi: “Đây là làm sao vậy? Sao lại bị bán đi?”

Chương nương tử nào dám lắm miệng, chỉ nói: “Đừng có mà bép xép linh tinh không rước hoạ vào thân đấy!”

“Hiện giờ Lũng Tây Hầu phủ là cô nương làm chủ, ai là chủ tử nhìn qua là đã biết, nhà họ Phùng này chắc chắn sẽ sống không yên ổn đâu.”