Chương 12: Hoàng Hậu cầu thân

Nguyên Thận từ trước đến nay đều không mảy may hứng thú với mấy lời đồn đại kiểu này, cảm thấy là mấy người này chắc hẳn là tự biên tự diễn.

Hiện giờ thấy Phục Oản, hắn tin rồi.

Nguyên Thận nhanh chóng hồi cung, đến cơm cũng không ăn, trực tiếp tìm Hoàng Hậu nói muốn cưới nữ nhi của Lũng Tây Hầu phủ.

Phục Oản nào biết được tâm tư của Nguyên Thận? Nàng chỉ cảm thấy thật đen đủi.

Tuy nói Đại Ngụy “phóng khoáng tự tại”, không quá chú ý “nam nữ khác biệt”;

Nhưng kiếp trước của nàng lại bởi hai chữ “trong sạch” mà thân bại danh liệt, hiện giờ vì cứu người, không màng danh tiết nhào vào một tên nam nhân không quen biết;

Cuối cùng phát hiện, người nàng bỏ công bỏ sức ra cứu, lại chính là kẻ có thù với mình?

Phục Oản càng nghĩ càng giận, nào còn nuốt trôi cơm.

Từ lúc trọng sinh tới nay, đối mặt với Phùng di nương cùng Thương Hảo Hảo nàng đều có thể tâm bình khí hòa, không có thù chỉ có cảm tình sâu đậm;

Duy chỉ có Nguyên Thận, hắn khiến nàng lại lần nữa khơi lên cái “thất tình lục dục”, tuy rằng chỉ có sinh khí cùng oán hận.

Hôm nay thấy Nguyên Thận, biết lễ, hiếu thuận, đáng yêu, còn có loại cảm giác ngây thơ.

Đại khái chính là cảm giác “ngây thơ”, làm nàng phấn đấu quên mình xông lên phía trước cứu hắn;

Đúng là chỉ có nàng “ngây thơ”, vỏ bọc này quả là hữu hiệu có thể tránh được mọi thứ.

Trưởng tỷ Cẩm Phong ở đời trước chết thảm, hung thủ hiển nhiên là Thương Hảo Hảo cùng thϊếp thất nào đó trong Đông Cung, nhưng ngọn nguồn vẫn nằm ở Nguyên Thận.

Hắn làm Thái Tử nhưng không rõ thị phi.

Hắn làm trượng phu, thấy thê thϊếp bị hại nhưng không ra tay giúp đỡ.

Liền giống như Lũng Tây Hầu sủng hạnh Phùng di nương mà làm lơ chính thê.

Tưởng tượng đến cảnh Nguyên Thận về sau sẽ trở thành một Lũng Tây Hầu thứ hai, Phục Oản liền cảm thấy bi ai.

Về sau nàng khẳng định là phải gả cho Nguyên Thận, tiến Đông Cung để trả mối thù kiếp trước cho trưởng tỷ;

Nháy mắt nàng liền hối hận vì đã cứu Nguyên Thận.

Nếu hắn không phải Thái Tử, chỉ là Nguyên Thận, như vậy nàng còn có thể khen hắn một câu tuấn tú, đáng yêu.

Đáng tiếc hắn là Thái Tử.

Cho nên điều duy nhất Phục Oản có thể khen chỉ là “Kiếp trước hắn không có bị Thương Hảo Hảo câu dẫn tới tay” .

Thương Hảo Hảo……

Nghĩ đến Thương Hảo Hảo, Phục Oản cảm thấy không nên tự làm rối loạn đầu óc mình, lại càng không nên đem tâm tư đặt ở trên người Nguyên Thận.

Trước mắt quan trọng nhất, vẫn là trước đem Thương Hảo Hảo giải quyết dứt điểm.

Nếu đợi đến khi nàng xuất giá, Thương Hảo Hảo vẫn còn tung tăng nhảy nhót; mẫu thân, trưởng tỷ cùng đệ đệ đều sẽ gặp nguy hiểm.

Vì thế Phục Oản tạm thời đem Nguyên Thận ném về phía sau.

Nàng gọi Quế Thất tới.

“Tam cô nương mấy ngày hôm trước nói thân thể không thoải mái, ta đành đi tìm đại phu.”

“Ngươi nói tự mình đi bốc thuốc, đừng tìm mấy lư quán gần đây, đổi nơi xa chút, tiểu nhị hỏi ngươi nhà ai, ngươi liền nói là Phùng gia, tiểu thư họ Phùng.”

“Mỗi lần muội muội uống ngươi phải đứng bên cạnh xem nàng ta có uống hết không, nếu không uống ngươi tới nói cho ta; mỗi ngày bao giấy đựng phải xử lý sạch sẽ, đừng lưu lại gì hết.”

“Ngươi đừng hỏi nhiều, biết càng nhiều càng khó giữ miệng, dù sao cũng không phải độc dược.”

“Ngươi tới phòng bếp làm mứt hoa quả, muội ấy uống xong liền đưa ra. Sợ đắng, ăn mứt hoa quả liền ổn.” Phục Oản đem phương thuốc dưỡng thai của Liên Kiều sao một phần cho Quế Thất, Quế Thất nhận lấy vội vàng gật đầu, lại nói thêm một số việc của Thương Hảo Hảo.

“Mấy ngày nay cô nương cũng không ra khỏi cửa, không biết đang tính toán cái gì, giống như ở trong phòng tìm thứ gì. Thật quái lạ, đồ vật đều bị di nương cầm đi, nàng ta còn tìm cái gì? A, có đôi khi còn hùng hùng hổ hổ, nói hoàng thiếu gia không có lương tâm.” Quế Thất nói.

Phục Oản gật gật đầu, không tỏ thái độ, theo thường lệ đưa một ít tiền rồi nhắc Quế Thất trở về.

Thương Hảo Hảo liều mạng tìm, chỉ sợ là độc dược nàng ta và Phùng di nương sử dụng.

Độc dược kia bị Phùng di nương giấu ở gối sứ; mà gối sứ sớm đã bị Chương nương tử mang tới cho Phục Oản.

Qua mấy ngày, hạ nhân tới báo, trong cung có nữ quan cầu kiến Phục phu nhân.

“Phu nhân đại hỉ, đại hỉ.” Người đến là nữ quan Nguyệt Hoa cung Trường Thu.

Hoàng Hậu Đại Ngụy ở trong điện tên “Trường Thu cung”.

“Trường Thu” gần hầu phủ, nữ đại quan trong cung lại có vô số công việc.

Nàng ta không rời Hoàng Hậu nửa bước, mà hiện giờ một mình tới cửa, chỉ có thể là việc khẩn.

Phục phu nhân tuy tính tình dễ mềm lòng, không quyết đoán; nhưng rốt cuộc bà vẫn là trưởng công chúa cùng đương lợi hầu nữ nhi, từ nhỏ lớn lên trong lụa là gấm vóc, đại khái có thể đoán ra là đến cầu thân, chỉ là……

“Không biết hỉ…?” Phục phu nhân chiêu đãi Nguyệt Hoa ngồi xuống, gọi hạ nhân châm trà.

“Mấy ngày hôm trước, lệnh thiên kim ở trên phố cứu Thái Tử một mạng, Thái Tử trở về liền cầu Hoàng Hậu, nói phải cưới nàng về cho bằng được.

“Hoàng Hậu cũng chưa nói ‘không’, chỉ nói muốn suy xét một chút, hỏi ý kiến Hoàng Thượng, Thái Tử liền bỏ bữa không ăn.”

“Hoàng Hậu có ý hôn nhân là việc do phụ mẫu sắp đặt, nếu Lũng Tây Hầu không có ở phủ cứ tới hỏi ý của phu nhân trước?” Nguyệt Hoa cười nói.

“Đây là phúc khí của Lũng Tây Hầu phủ ta, chỉ là trong phủ có ba nữ nhi, không biết là ai đã cứu Thái Tử?” Phục phu nhân hỏi.

“Phu nhân quả nhiên bao dung rộng lượng, không bỏ qua thứ nữ. Thái Tử là chính miệng nói Phục cô nương.

“Tuy là con vợ lẽ, nhưng cũng lớn lên dưới tay phu nhân. Cho nên ta mới nói, phu nhân đại hỉ.” Nguyệt Hoa nói.

Phục phu nhân khó khăn mở miệng: “Việc này tuy là chuyện tốt, chỉ là…… Chỉ sợ còn phải hỏi qua ý hầu gia, trước kia khi ngài ấy ở nhà, có mấy nhà tới cầu hôn, dường như đã nhìn trúng ai đó, chỉ là hài tử còn nhỏ, cũng không vội định đoạt.”

Phục phu nhân rốt cuộc là vì suy xét giúp Phục Oản.

Bà cho rằng Phục Oản rất mong muốn mối hôn sự với Khương Hàn mà không hề hay biết đến đời trước của nàng.

Nguyệt Hoa thay Hoàng Hậu chạy đến đây một chuyến, Phục phu nhân đương nhiên không thể nói khuê nữ nhà mình đã có đính ước với thanh mai trúc mã, đành phải lấy lí do cần hỏi ý kiến trượng phu.

“Không đề cập đến Lũng Tây Hầu. Ta đến là muốn nghe ý tứ của phu nhân.” Nguyệt Hoa kiên nhẫn nói.

Nàng ta làm sao nhìn không ra Phục phu nhân muốn trì hoãn đùn đẩy lí do? Với cái nguyên do như vậy sao có thể ăn nói trước mặt Hoàng Hậu.

Trước cứ hỏi qua ý tứ, sau đổi ý cũng không liên quan đến mình.

“Chuyện này……” Phục phu nhân do dự.

“Xin hỏi đại quan, Thái Tử là muốn tìm chính thê hay vẫn là nạp thϊếp?” Phục Oản từ sảnh ngoài tiến vào hướng Nguyệt Hoa hành lễ: “Phục Oản bái kiến đại quan.”

Nguyệt Hoa nhận lễ, nhanh chóng đem Phục Oản quanh thân đánh giá một lần.

“Nương đang gặp khách, ngươi như thế nào tự tiện chạy ra? Thật không có quy củ.” Phục phu nhân trách nói.

“Không đáng ngại, không đáng ngại, cô nương tự mình ra lại càng tốt. Nghe nói Phục cô nương dung mạo danh chấn Trường An, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền.”

“Hiện giờ ngôi vị Thái Tử Phi bỏ trống, thϊếp thất trong Đông Cung cũng không thể đánh đồng với thϊếp thất bên ngoài.”

“Lần này là Thái Tử tự mình cầu Hoàng Hậu nương nương, mong lấy được cô nương.”

“Về sau cho dù ai nắm giữ vị trí Thái Tử Phi, địa vị có thể so cùng cô nương sao?” Nguyệt Hoa nhìn Phục Oản, mặt mày đều là ý cười, phảng phất giống như chính mình đang chọn con dâu.

”Nói như vậy, vẫn là ‘nạp thϊếp’? “Phục Oản trên mặt tuy mang theo cười, nhưng lời nói có điểm không thuận.

“Ai, là…… Là nạp thϊếp…… Nhưng là, Hoàng Hậu nói, chỉ cần cô nương nguyện ý, vào Đông Cung chính là Lương Đệ.”

“Lương Đệ là chính tam phẩm nội mệnh phụ, địa vị chỉ sau Thái Tử Phi; Đại Ngụy có quy củ, Thái Tử có thể có hai Lương Đệ.”

“Nếu cô nương đồng ý, Thái Tử sẽ chỉ có một mình cô là Lương Đệ, Đông Cung trừ Thái Tử Phi, Phục cô nương đây là tôn quý nhất.”

“Đại bất kính một chút, về sau Thái Tử lên ngôi, cô nương chính là phi tần trong hậu cung, so với chính thê ngoài dân gian chẳng phải là tôn quý hơn nhiều! Cô nương tội gì phải để tâm tới mặt mũi?” Nguyệt Hoa thấy Phục Oản quá hàm hồ, đành phải nói ra.

“Đa tạ đại quan chỉ điểm. Ngày ấy ở trên phố ngẫu nhiên gặp được Thái Tử, Phục Oản không dám kể công nói ‘cứu người’, chỉ là theo bản năng giúp một tay thôi. Không có ta, cũng sẽ có người khác cứu Thái Tử.”

“Có thể gả cho Thái Tử là vinh hạnh của Phục Oản, chỉ là Phục Oản từ nhỏ thề, ‘thà là chính thê mệnh khổ còn hơn trở thành thϊếp thất sống trong phú quý’.” Phục Oản lại lần nữa hướng Nguyệt Hoa hành lễ.