Chương 13: Thái Tử Phi phải để lại cho người thích hợp

Ngày đó sau khi nữ quan hồi cung, vẫn chưa thấy truyền ra tin tức gì.

Phục phu nhân rất lo lắng, sợ Phục Oản sẽ đắc tội với Hoàng Hậu cùng Thái Tử.

Đồng thời bà cũng cảm thấy rất kỳ quái, Phục Oản trước giờ luôn ái mộ Khương Hàn. Nhưng nghe lời con bé nói hôm nay, tựa hồ chỉ cần là ngôi vị Thái Tử Phi thì sẽ nguyện ý tiến Đông Cung.

Khương Hàn tính sao bây giờ?

Phục Oản biết mẫu thân trong lòng ngập tràn nghi vấn, đành chủ động nói:

Nàng đối với Khương Hàn sớm đã không còn cảm tình, sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng; cho dù không gả cho Thái Tử, cũng sẽ không díu líu đến hắn.

Phục phu nhân nghe xong cảm thấy an tâm không ít, cuối cùng cũng không đến mức vì Khương Hàn mà đắc tội Thái Tử. Còn vấn đề nữ nhi và Khương Hàn, bà cũng chỉ nghĩ đơn giản lúc mình sinh bệnh, hai bên đã xảy ra mâu thuẫn.

Phục phu nhân đâu biết con gái đã trải qua một đời c.h.ế.t đi sống lại!

Qua mấy ngày, lại có hạ nhân thông báo, nói trong cung có người tới tìm Phục cô nương.

Phục Oản cho rằng lại là nữ quan của Hoàng Hậu, nghĩ nếu để mẫu thân kẹp giữa xác thật không bằng chính mình tự đi.

Nàng không sợ đắc tội với bọn họ.

Kết cục của Lũng Tây Hầu phủ so với đời trước còn có thể xấu hơn sao?

Nàng thay xiêm y, đi vào sảnh ngoài lại phát hiện, người đến là Nguyên Thận.

Nguyên Thận lần nữa nhìn thấy Phục Oản, đôi mắt sáng rực lên.

Ánh mắt Phục Oản lạnh đi mấy phần, nhưng vẫn quy củ hành lễ.

“Ta không phải cố ý giấu giếm thân phận, mẫu hậu nói bên ngoài ngư long hỗn tạp, cho nên ta mới giả làm thế tử của Lũng Tây Hầu.”

“Ngày đó làm dơ y phục của tỷ tỷ, nghĩ đến người dù gì cũng là nữ nhi của phủ Lũng Tây Hầu, nhất định là không thiếu tiền nhưng ta vẫn sai người mang đến một bộ bồi thường tỷ tỷ.”

“Vốn là muốn làm giống như đúc, nhưng là thượng công cục tư chế nói, bộ xiêm y này phải dùng lụa vân cẩm của Kiến Khang nhưng trong cung lại không có sẵn.

“Tỷ tỷ trước tiên cứ nhận lấy cái này, qua mấy ngày chờ gấm vóc tới ta lại mang đến.” Nguyên Thận đưa xiêm y cho nha hoàn trình lên, tâm phúc của Phục Oản vội nhận lấy, nhắc nhở Phục Oản hành lễ tạ ơn.

Phục Oản đâu phải không biết ‘tạ ơn’! Nàng căn bản không nghĩ đến việc sẽ nhận đồ từ Nguyên Thận.

Nha hoàn thấy thế lại lần nữa nhắc nhở, nàng đành phải thi lễ, nhìn qua bộ xiêm y trước mắt, vẫn là có điểm kinh ngạc.

Chất liệu tuy không được giống lắm, nhưng mỗi hoa văn đều giống hệt cái cũ.

Ngày ấy Nguyên Thận tiếp xúc với nàng thời gian không quá một chén trà, thế nhưng có thể nhớ rõ những hoạ tiết phức tạp một cách tỉ mỉ như thế; bỏ qua ân oán cá nhân, điểm này hắn khiến nàng phải bội phục.

Nhưng cũng có thể là hạ nhân nhớ kỹ sau đó nhắc nhở hắn, ai biết được?

Nghĩ đến đây, Phục Oản đột nhiên cảm thấy, cũng không còn gì để tán thưởng.

Mị Mị: bả bị overthinking hay sao á=))



Hắn là Thái Tử, là bảo bối của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, từ sinh ra đã được hưởng những thứ tốt nhất Đại Ngụy, có thể đã sớm gặp qua thứ này ở đâu đó.

Lại nói, xiêm y là nữ quan làm, không phải hắn làm;

Hắn thậm chí tiền bạc đều không cần, chỉ cần phái hạ nhân nói vài tiếng là tăng cả núi công việc cho kẻ khác, thế có gì mà cảm động chứ!

“Đa tạ dụng tâm của Thái Tử, cũng chỉ là một bộ y phục, không đáng để ngài bỏ trong lòng.”

“Trong cung nghe nói nữ quan công việc bận rộn, vì dân nữ mà tốn thì giờ làm một kiện xiêm y, ta thật không đành lòng. “Phục Oản không kiêu ngạo không sẩm nịnh mà trả lời.

Nguyên Thận thấy thái độ của Phục Oản có chút lạnh nhạt, không biết đã đắc tội nàng lúc nào, đành xuống nước nhân nhượng nói:

“Cũng không hẳn chỉ là vì xiêm y, ngày ấy tỷ tỷ cứu ta, té ngã trên mặt đất, ta lo lắng tỷ tỷ bị thương cho nên đến xem.”

“Đa tạ điện hạ quan tâm, ta không có bị thương. Điện hạ đừng kêu ta là tỷ tỷ, người khác nghe thấy thật không hay.” Phục Oản nói.

Phục Oản cho dù trong lòng oán hận, nhưng hắn đường đường là Thái Tử, ở trước mặt nàng bộ dáng lại cẩn trọng, cũng không đành lòng vì thế ngữ khí giãn ra đôi chút.

Nguyên Thận lại không đồng ý: “Người khác nghĩ như thế nào ta mặc kệ, kẻ nào có ý kiến thì đến trước mặt ta. Xưng hô là tỷ tỷ đâu có liên quan đến kẻ khác?”

Phục Oản nghe lời này có chút trẻ con, không khỏi bật cười.

“Điện hạ là Thái Tử, các tỷ tỷ không phải công chúa, thì cũng là hoàng nữ. Ta bất quá chỉ là nữ nhi của Lũng Tây Hầu, thật sự không nhận nổi.” Phục Oản trả lời.

“Mấy ngày trước, người bên cạnh mẫu hậu tới nơi này cầu hôn, nói……” Nguyên Thận uyển chuyển thay đổi chủ đề, nói đến việc mấy ngày hôm trước Hoàng Hậu phái người tới cầu thân.

Phục Oản cười: “Nữ quan nói chuyện với Điện Hạ cùng Hoàng Hậu rồi sao? Có phải hay không nói ta vừa không thức thời, lại không biết lễ?”

Tuy nói vào Đông Cung báo thù, nhưng nàng chắc chắn phải ngồi vào ngôi vị Thái Tử Phi.

Vị trí cao thì quyền lực càng lớn.

Nếu Nguyên Thận nghĩ nàng không đồng tình với vị trí thϊếp thất nên từ chối lời cầu thân ngược lại là chuyện tốt, nàng sẽ không vì sự ngây thơ đáng yêu của hắn mà mềm lòng.

“Không có, không có. Nguyệt Hoa khen từ đầu đến cuối, vừa nhìn liền thấy nàng cùng ta rất đẹp đôi, còn nói nàng thích ta;

“Nhưng bà ấy cũng nói, nàng không muốn làm Lương Đệ, chỉ mong muốn vị trí Thái Tử Phi, phải không?” Nguyên Thận nói.

Phục Oản gật gật đầu, nói: “Thích hợp hay không ta không biết nhưng ta chưa từng nói thích Điện Hạ.”

“Chỉ là một khoảnh khắc gặp nhau trên phố, nếu ta nói bản thân ái mộ ngài đến c.h.ế.t đi sống lại, điện hạ sẽ tin sao? Điện hạ muốn cưới ta, ta có thể phản kháng sao?

“Chuyện không muốn làm thϊếp ta đã nói qua. Điện hạ thấy sao?”

“Nguyệt Hoa hẳn là đã nói với tỷ tỷ, thϊếp thất trong cung cùng thϊếp thất ngoài nhân gian không thể đánh đồng, ta có 17 thϊếp thất, mọi người chung sống thực vui vẻ, không có ai nói không có Thái Tử Phi thì không quản được.”

Mị Mị: đọc đến đây SOS luôn ớ, 17 lận là 17 á tròi

“Ta biết rất nhiều người mong muốn vị trí Thái Tử Phi, các nàng cũng không thực sự thích ta, chỉ là muốn làm Thái Tử Phi. Nhưng là Thái Tử Phi chỉ có một, mẫu hậu nói muốn để lại cho người nhất thích hợp nhất.” Nguyên Thận một bên nói một bên nhìn Phục Oản.

Thái độ nàng vừa hoà hoãn chút, hắn sợ nói sai lại chọc nàng sinh khí.

“Ý Điện Hạ là ta không xứng làm Thái Tử Phi, phải không?” Phục Oản cười cười hỏi.

Nàng căn bản không ôm hy vọng gì, vô luận là đối mặt với nữ quan, hay là Nguyên Thận, nàng chỉ có thể nói ra tâm ý của mình. Có lẽ kết quả cuối cùng sẽ không như những gì nàng mong muốn, nhưng tâm ý của Nguyên Thận nàng muốn xem, rốt cuộc sự kiên trì của nam nhân có bộ dáng thế nào.

“Thái Tử ở trên phố để ý một cô nương có chút ‘tư sắc’ liền muốn lấy về làm thϊếp, thậm chí việc ‘cứu người’ cũng bị xem nhẹ. Nếu ngài được một nữ không được ‘đẹp’ lắm cứu, chỉ sợ không “cảm tạ”, về nhà còn muốn đem y phục bị xấu nữ đυ.ng tới ném hết đi, đỡ đen đủi.”

Nam tử có chút điều kiện đều sẽ có tâm tư nạp thϊếp, huống chi hắn là Thái Tử, tương lai là Hoàng Thượng.

Phục Oản không đánh giá cao chính mình, cũng sẽ không đánh giá cao sự ‘Nhất kiến chung tình’ của Thái Tử.

Nàng sẽ không để việc này ảnh hưởng đến mục tiêu, từ đầu đến cuối chỉ cần tập trung vào báo thù.

“Không phải, tỷ tỷ. Thái Tử Phi là Hoàng Hậu tương lai, mẫu hậu nói cần chọn một nữ tử có thể đem lại lợi ích.”

“Ta phải tốn rất nhiều thời gian mới hiểu được, vị trí này cho dù là ai ta đều không quan tâm, chỉ có chán ghét.” Nguyên Thận dùng lời nói đơn giản nhất cố gắng khiến Phục Oản hiểu tâm ý của mình.

“Nhưng hiện tại nữ nhân kia chưa xuất hiện, mà lợi ích đem lại phải là lớn nhất.”

“Cho nên dù ngài chán ghét nàng ấy, cũng sẽ chịu đựng cưới nàng làm chính thê, trở thành Thái Tử Phi, phải không?” Phục Oản hỏi.

Nguyên Thận gật gật đầu, hắn cho rằng Phục Oản cũng đồng tình với quan điểm của mình.

Đáng tiếc hắn sai rồi.