Chương 5: Thế trận bày sẵn chỉ chờ nhảy vô

Thương Hảo Hảo sửng sốt trong giây lát, sau đó thỏ thẻ trả lời: “Tỷ tỷ nói chính là việc Phùng di nương liên thủ với Lãnh Thúy Trai vơ vét hết ngân lượng trong hầu phủ?”

Nàng ta không biết vì cái gì vị tỷ tỷ luôn yêu quý mình hôm nay bỗng chốc thay đổi.

Nhưng nàng mới chỉ rời phủ một ngày, trong nhà khẳng định đã phát sinh ra chuyện gì đó.

Thương Hảo Hảo nghĩ tới nghĩ lui, hoặc là chuyện Phùng di nương hạ độc Phục phu nhân, không thì chỉ còn liên quan đến Lãnh Thuý Trai.

Vì để tự bảo vệ mình, nàng ta quyết định đều đem hết mọi sự đổ lên Phùng di nương.

Dù sao cũng xác thật đều là Phùng di nương ra tay, nàng ta cũng không dính líu.

Phục Oản nhịn cười, nàng đây là muốn mượn tay mẫu tử ba kẻ này để chó tự cắn chó, thật tiếc khi Phùng di nương không được chứng kiến cảnh này.

Hiện giờ không chờ nàng châm ngòi, Thương Hảo Hảo liền đem chính mẹ đẻ mình khai ra, như thế càng tốt.

Nếu nhi nữ của Phùng di nương đã không quan tâm đến thanh danh cùng sống c.h.ế.t của bà ta, Phục Oản cần gì khách khí nữa?

Tuy rằng không đề cập đến việc hạ độc, nhưng chỉ cần nguyên chuyện Lãnh Thúy Trai này lộ ra, cũng đủ khiến bà ta sống không bằng c.h.ế.t rồi.

“Hả? Còn có cả việc này? Ta vậy mà xác thực không biết.” Phục Oản ra vẻ kinh ngạc.

Thương Hảo Hảo tự biết bản thân nhiều lời, hận không thể hướng chính mình tát hai phát.

Nhưng lời đã nói thì không thể rút lại.

Phục Oản thấy Thương Hảo Hảo nghẹn đến mặt đỏ bừng, trong lòng vô cùng vui sướиɠ.

Nàng nói: “Nói đến cũng thật mất mặt. Mẫu thân ngươi bà ta…… bỏ rơi ngươi cùng thứ đệ, trốn đi cùng dã nam nhân.”

Thương Hảo Hảo ngày thường luôn thấy hổ thẹn với thân phận con vợ lẽ, cho dù hạ nhân có đối xử với Phục Oản và nàng ta ngang nhau cũng không khiến tâm trạng ả dễ chịu hơn.

Phục Oản biết rõ điểm này, cho nên càng phải cường điệu, nghiến răng mà nhấn mạnh “Mẫu thân ngươi”.

“A? Chuyện này không có khả năng!” Thương Hảo Hảo nghe xong liền không thể tin nổi.

Nàng tuy rằng có thể vì tự bảo vệ mình mà đem chuyện Phùng di nương ở Lũng Tây Hầu phủ bòn rút ngân lượng làm của riêng nói ra nhưng chuyện bà ta tư thông với kẻ khác còn trốn đi thì xác thực là không thể tin nổi.

Phục Oản không gấp.

Bởi vì Quế Thất được ả ta phái đi đã trở lại, chắc là ở chỗ hạ nhân nghe được cái gì.

“Cô nương, không hay rồi!” Quế Thất ồn ào chạy vào.

Thương Hảo Hảo mắng nói: “Phép tắc của ngươi đâu hết rồi, còn không mau hành lễ!”

Quế Thất lúc này mới nhìn thấy Phục Oản cũng ở trong phòng, vội vã hành lễ, lại ở bên tai Thương Hảo Hảo nói:

“Trong phủ đều truyền ra di nương vơ vét tiền của, sau lại cùng dã nam nhân chạy trốn!”

“Vài hạ nhân còn tận mắt nhìn thấy……”

“Mấy quản gia đang thương lượng, nếu sự tình lớn như thế này có thể báo quan.”

“A?” Thương Hảo Hảo lúc này mới tin tưởng, lời Phục Oản nói chính là “sự thật”.

Nàng ta thấy Quế Thất còn ở trong phòng liền lệnh cho nàng ta lui ra, đóng cửa lại, quỳ xuống trước Phục Oản nói:

“Tỷ tỷ mấy chuyện này đều là Phùng di nương tâm địa xấu xa làm ra, muội muội thực sự không biết gì hết.”

Nàng thấy Phục Oản chỉ nhìn, không có phản ứng, liền nặn ra vài giọt nước mắt, làm bộ khóc ròng nói:

“Trong phủ chỉ có nhị tỷ tốt với ta, nếu tỷ tỷ cũng không tin muội, ta nào còn dám vác mặt ra ngoài.”

Phục Oản cười nói: “Phùng di nương làm ra chuyện tày đình, thanh danh khó mà bảo toàn, chờ cha trở về cũng không thể không tính đến."

“Còn muội muội tốt của ta sao ta nỡ bỏ mặc?”

Thương Hảo Hảo vội lau nước mắt, đứng dậy nói: “Vậy tỷ tỷ đừng báo quan mọi chuyện liền êm xuôi.”

“Muội muội cuộc đời này phụ thân trọng nhất là thể diện, vợ lẽ làm ra việc như vậy còn không phải là vứt sạch mặt mũi của Lũng Tây Hầu phủ chúng ta sao?”

“Nhưng nhỡ để ngoài ngoài biết mẫu thân ta…… Phùng di nương cùng nam nhân gian díu, còn ai muốn hướng ta cầu thân nữa?

“Hừ, mẫu thân mình không lo, chỉ một mực nghĩ đến chuyện gả đi.”

“Phùng di nương thật là dạy ra một nữ nhi rất tốt.” Phục Oản trong lòng đối Phùng di nương cùng Thương Hảo Hảo ngập tràn khinh bỉ.

Phục Oản vẻ mặt lộ ra chút khó xử nói: “Việc này…… thật là có điểm khó. Ngươi cũng thấy phủ ta chỉ cần là chút đồ vật có giá trị đều bị mẫu thân ngươi cầm đi, trang sức cùng xiêm y cũng không có lưu lại.

“Nếu không báo quan, phòng thu chi sẽ tính toán như thế nào?”

Thương Hảo Hảo vội nói: “Việc này xác thực đơn giản. Phùng di nương thường lui tới cùng Lãnh Thúy Trai, ngân lượng trang sức đều ở nhà ngoại ta…… Bà ấy đều đem hết về Phùng gia.

“Đại khái có gần 10 vạn lượng ngân phiếu, di nương dặn dò không thể động, ta ra mặt đi lấy, khẳng định có thể lấy về. Tiền này liền bù vào phòng thu chi.”

Phục Oản trong lòng mừng thầm, nhưng trên mặt lại không biểu cảm gì: “Cái này…… Ta phải suy xét mấy ngày, còn phải cùng mẫu thân thương lượng, nói không chừng còn phải hỏi đến tổ phụ tổ mẫu."

“Rốt cuộc, tiền của Lũng Tây Hầu phủ hầu hết là do mẫu thân mang đến.”

Thương Hảo Hảo nghe xong lời này, liền lần nữa quỳ xuống.

Nàng ta gắt gao kéo lấy vạt áo của Phục Oản, khóc không ra tiếng: “Tỷ tỷ, người đừng nói cho trưởng công chúa cùng đương lợi hầu, nói ra ta cũng khó sống an ổn.”

“Phu nhân gần đây thân thể không tốt, nếu nghe xong việc này, chẳng phải lại càng khó chịu?”

“Chúng ta là phận nữ nhi, sao có thể làm mẫu thân phiền lòng? Cứ như vậy đi, muội sáng mai liền đem ngân phiếu mang tới.

“Tỷ tỷ coi như nhìn ngân phiếu liền thấy được lòng của ta, nếu còn không yên tâm, muốn suy xét dăm ba bữa, hoặc là mười ngày nửa tháng đều có thể, chính là ngàn vạn đừng báo quan, cũng đừng nói cho phu nhân.”

Thương Hảo Hảo dập đầu mấy cái, Phục Oản cố ý chờ nàng ta làm mười mấy lượt như vậy, mới chậm rì rì đem nàng nâng dậy.

“Hảo Hảo muội làm gì vậy, mau đứng lên. Nhà ta tỷ muội, không cần hành lễ.” Phục Oản làm bộ đau lòng, còn nói thêm:

“Ta nào có không tin ngươi. Chỉ là…… Tỷ tỷ là vì thể diện ngươi nên mới không báo quan.”

“Nếu Phùng di nương ở bên ngoài làm ra chuyện gì, phụ mẫu trách cứ xuống dưới, ta cư nhiên không biết làm thế nào!”

“Nhưng……” Thương Hảo Hảo không biết Phục Oản trong đầu đang suy nghĩ cái gì.

Phục Oản thấy ả ta khó xử, liền cố ý thở dài nói: “Thôi, vẫn là báo quan đi! Ngươi không phải đương gia nên không biết, trong phủ năm nay tiền hụt vô số kể.”

“Chuyện Phùng di nương bí mật đem ngân lượng trốn đi, càng là dậu đổ bìm leo. Đến lúc đó phụ thân trở về thấy chuyện lớn như vậy mà ta không báo quan, khẳng định hoài nghi ta cùng Phùng di nương là một đám.”

“Không được không được, vẫn là nên báo quan. Người đâu!”

Phục Oản sớm đã dặn dò nha hoàn mình mang tới, nếu là chỉ nghe được “người đâu” thì không cần tiến vào.

Thương Hảo Hảo nghe xong lời này, vội vàng che miệng Phục Oản lại nói “Tỷ tỷ đừng gọi! Ta có biện pháp khác, không cần báo quan, tỷ tỷ cũng không cần gánh trách nhiệm.”

“Sao? Hảo Hảo mau nói? Nếu thật ổn tỷ tỷ liền thuận theo ngươi.” Phục Oản cười nói.

“Nếu cha hỏi, ta liền nói, là ta không cho tỷ tỷ báo quan. Như thế nào?” Thương Hảo Hảo nói.

Phục Oản cự tuyệt nói: “Ta tin tưởng Hảo Hảo nói được thì làm được, tuyệt không sẽ đổi ý, càng sẽ không đem trách nhiệm đẩy lên trên người ta.”

“Chỉ là việc hôm nay nháo đến trong phủ mọi người đều biết, nếu có tiểu nhân trả đũa, hướng phụ thân cáo trạng, tỷ tỷ đây có trăm cái miệng cũng không cãi được.”

Đây là chuyện tốt kiếp trước Thương Hảo Hảo tặng nàng.

Thương Hảo Hảo còn nói thêm: “Ta đây sẽ làm chứng thư cho tỷ, nói rõ việc này đều là Phùng di nương tự mình làm, tỷ tỷ không có liên can.”

“Hai ta đều ký tên, ấn dấu tay, làm hai bản, ta và tỷ mỗi người cầm một. Thế nào?”

“Hạ nhân khua môi múa mép, phụ thân nếu hỏi có trách ta liền đem chứng thư này ra. Ta cũng không tin, phụ thân có thể tình nguyện tin tưởng hạ nhân, cũng không tin nữ nhi của mình.”

“Đáng tiếc, Lũng Tây hầu chính là loại hồ đồ không phân được thật giả. Tỷ tỷ đây đời trước đã sớm chứng kiến qua. Lần này nên để ngươi nếm thử một chút.” Phục Oản thầm nghĩ trong lòng.

“Hay……” Phục Oản cố ý liếc về phía trên tủ đã có sẵn giấy bút và nghiên mực, đó là nàng dặn dò mang đến đặt ở chỗ đó.

Thương Hảo Hảo không nghĩ tới, vì sao viện bị cướp sạch không còn, nhưng trên tủ vẫn để lại mấy thứ.

Nàng ta sẽ càng không ý thức được “viết chứng thư” là việc đã được Phục Oản an bài sẵn chỉ đợi “con thỏ nhỏ” nhảy vào.