Chương 6: Thương Hảo Hảo trúng kế(1)

Thương Hảo Hảo vội đem giấy, nghiên mực và bút đến trên bàn, nói: “Tỷ tỷ đồng ý, ta lập tức viết.”

Thương Hảo Hảo vội vã cầm lấy bút, chỉ sợ Phục Oản đổi ý.

Phục Oản ra vẻ suy tư, nói: “Ngươi nguyện ý viết chứng thư vì tỷ tỷ làm chứng, ta rất cảm kích. Nhưng sao còn muốn ta thêm dấu tay?”

“Gì cơ?” Thương Hảo Hảo nghi hoặc: Nàng mới cùng Khương Hàn trốn ra gặp lén nhau một ngày, cớ sao con ả này lại đột xuất thông minh vậy?

Nàng ta không biết, Phục Oản trước nay đều không n.g.u ngốc, chỉ là đời trước mắt bị mù.

Thương Hảo Hảo độc ác thành thói toan lừa Phục Oản ấn dấu tay, hai người mỗi người cầm một phần chứng thư.

Nàng ta định dùng giấy viết lại một phần có lợi cho chính mình, đem dấu tay của Phục Oản ở chứng thư, dùng một phương pháp tên “di hoa tiếp mộc” in sang đó.

Chờ phụ thân trở về, nàng ta liền hoá chính nhân trước mà cáo trạng.

Cho dù có là ngân phiếu hay tiền bạc trong phủ, kể cả là tiền túi của Phục Oản, nàng ta tin tưởng chính mình, đều có bản lĩnh móc ra hết.

Nhưng hôm nay bị Phục Oản bắt được sơ hở, Thương Hảo Hảo á khẩu không nói nên lời, da đầu tê rần, cắn chặt răng mà trả lời:

“Muội nghĩ bên ngoài việc buôn bán có chứng thư, đều là hai bên ký tên có kèm cả dấu tay, sau đó mỗi người một phần. Cho nên……”

“Ta vốn dĩ tính đáp ứng ngươi, dù gì truyền ra ngoài ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng. Nếu Hảo Hảo thích dùng cách thức bên ngoài, ta vẫn thấy nên báo quan là tốt nhất.” Phục Oản đứng dậy làm bộ phải đi.

“Đừng đừng đừng, một mình ta ấn dấu tay là chính, không cần tỷ tỷ phải làm gì hết.” Thương Hảo Hảo khóc nức nở nói.

“Còn kém nhiều lắm.” Phục Oản hừ một tiếng, lại nói: “Hảo Hảo ngươi liền viết đi! Ta vì chuyện của Phùng di nương mà bận rộn cả một ngày. Nếu không phải ta ngăn tin đồn, việc này chỉ sợ đã truyền khắp thành Trường An.”

“Hảo Hảo đa tạ tỷ tỷ.” Thương Hảo Hảo một mặt vùi đầu viết chứng thư, một mặt lại nghiến răng căm hận.

Thương Hảo Hảo lập xong liền đưa cho Phục Oản xem qua. Phục Oản cũng không thèm nhìn tới, cũng không nói nơi nào có vấn đề, mục đích để nàng ta phải sửa thêm mấy lần.

Thương Hảo Hảo hỏi vài lần, Phục Oản đều không hé răng, Thương Hảo Hảo đành chính mình cân nhắc, ở chứng từ thượng sửa lại lại sửa, một lần nữa đưa cho Phục Oản.

“Chứng thư mà vừa xoá và sửa, nào còn hữu dụng?” Phục Oản lắc đầu.

Thương Hảo Hảo vội đổi một tờ giấy khác, chép lại một lần. Lần này Phục Oản liếc mắt qua một cái quả nhiên thấy Thương Hảo Hảo đã nghẹn đỏ mặt.

Chứng thư sao chỉ viết “Lũng Tây Hầu tiểu thư không có liên can”, đến lúc đó vừa có thể giải vây cho Phục Oản cũng xoá sạch mấy thứ ngáng chân Thương Hảo Hảo.

“Ngươi như thế nào lại ở chứng thư viết Phùng gia lừa Phùng di nương từ Lũng Tây Hầu phủ lấy ngân phiếu về, là sợ phụ thân không biết chuyện tốt mẫu thân ngươi làm ra sao?”

“Vẫn là sợ ta có ý đồ thâu tóm tài sản Lũng Tây Hầu phủ rồi đổ oan cho Phùng Gia các ngươi sao?” Phục Oản cười nói.

“Không phải, không phải ta tuyệt đối không có ý này!’ Thương Hảo Hảo thấy tâm tư của mình bị Phục Oản chọc thủng vội thay đổi sắc mặt, thấp giọng nói:

“Muội muội trước nay kém cỏi không tinh thông thư sách, viết ở đây còn muốn tỷ tỷ chỉ giáo.”

“Không tinh thông thư sách? Hừ, thời điểm ngươi tư thông với tỷ phu mình thư từ cũng không hề ẩn ý chút nào.” Phục Oản thầm nghĩ.

Phục Oản khiến Thương Hảo Hảo viết lại lần nữa, cứ như vậy vài lần mới khiến nàng vừa mắt.

Cuối cùng Thương Hảo Hảo lập chứng thư như sau:

“Mẹ đẻ- Lũng Tây Hầu phủ thϊếp thất Phùng thị, bòn rút ngân lượng trong phủ lại không biết cùng tên nam nhân nào tư thông rồi trốn đi biệt tích. Việc này Thương Hảo Hảo ta cự tuyệt báo quan, cùng đích tỷ Phục Oản đều không có quan hệ.

Nhân đây viết chứng thư làm chứng

Đại Nguỵ, 25 tháng tư năm 6 Thiên Hà.

Thương Hảo Hảo.”

Liền dưới là dấu tay cùng ấn kí của Thương Hảo Hảo.

Phục Oản xem xét qua một lượt, xác nhận Thương Hảo Hảo chưa nghĩ ra âm mưu gì mới đeo chứng thư cầm vào tay áo.

Thương Hảo Hảo vừa muốn cất giấy, nghiên mực cùng bút liền bị Phục Oản ngăn lại, nói: “Ta còn có một chứng thư muốn lập.”

“A… Còn cái gì?” Thương Hảo Hảo thầm kêu không ổn.

Phục Oản không cho nàng viết chuyện đến Phùng gia lấy ngân phiếu hẳn là có toan tính riêng.

Mấy lần toan định viết đều bị bắt bẻ, không ngờ chuyện này lại không thể cứ lừa dối như vậy mà cho qua.

Nơi này chỉ có tỷ muội hai người, Phùng gia lấy ngân phiếu trong phủ hiện tại cũng chỉ có 2 người cùng Thương Hoàng biết.

Thương Hoàng là đệ đệ nàng chắc chắn là đứng về bên này.

Hơn nữa, là Phục Oản không cho Thương Hảo Hảo ở chứng thư nói ra, chứ không phải nàng không thể viết.

Chờ đến hôm tới phụ thân trở lại, nhắc đến chuyện Phùng gia nàng liền có thể chối bay mà không nhận.

Chỉ là Thương Hảo Hảo lại đi sai bước này rồi!

Phục Oản sinh sự lâu như vậy chỉ để đánh giá vị trí Phùng di nương trong lòng nàng ta như thế nào thôi, nhưng trước mắt xen ra người mẹ đẻ này cũng không có giá trị cho lắm, bà ta rời đi nàng ta lại càng tự do tự tại hơn.

Tiếp đến, nàng muốn truy cứu việc Phùng di nương đem ngân lượng từ phủ chuyển sang nhà mẹ đẻ.

Căn cứ vào kí ức kiếp trước, thời điểm này Phùng di nương đã cùng Lãnh Thuý Trai “hợp tác” bốn lần.

Thương Hảo Hảo cũng vừa nghiệm chứng điều này.

Phục Oản bận việc nửa ngày sao có thể buông tha dễ dàng?

“Hảo Hảo ngày mai trước giờ Dậu, tới Phùng gia đem tất cả ngân lượng lấy về giao cho tỷ tỷ.” Phục Oản ngoài cười nhưng trong không cười.

Thương Hảo Hảo sửng sốt: “Nhưng tỷ tỷ ta chính là…. Ta cũng không biết di nương đã lấy tổng cộng bao nhiêu, chúng ta có thể cộng chi tiêu hằng ngày rồi mới lấy lại không?”

“Cái gì là tất cả? Vạn nhất tất cả ta lấy tới tỷ tỷ liền nói thiếu thì ta nên làm thế nào?”

Phục Oản biết nàng ta sẽ không dễ dàng đáp ứng, liền cười nói: “Muội muội lo lắng sẽ bị ta lừa sao? Thật không thể tin Lũng Tây Hầu phủ có thể nuôi dưỡng nên một nữ nhi như vậy! Hừ.”

“Vốn dĩ ta phải báo quan nhưng vì thể diện của ngươi mới chủ động giấu lại. Ngươi trước đây lại cùng Phùng di nương lừa tiền, hiện giờ ngược lại lo lắng ta tâm cơ nuốt trọn chính ngân lượng của phủ mình”

“Thương Hảo Hảo ngươi đừng quên, những thứ đó đều là mẫu thân ta mang tới cấp cho hầu phủ dùng. Nếu nương biết được việc này sẽ trực tiếp báo quan chứ không cần thông qua phụ thân đâu, đến lúc đó chuyện cũng không phải do ta quản nữa.”

“Nếu ngươi không tin ta chi bằng vẫn nên báo quan, chờ Tư Hình tìm Phùng di nương trở về để chính miệng bà ta khai ra tổng cộng đã lấy đi của phủ bao nhiêu ngân lượng.”

Phục Oản làm bộ muốn kêu người, Thương Hảo Hảo quả nhiên nóng nảy lôi lôi kéo kéo nói:

“Đừng ta nói, tổng cộng 9 vạn 6850 lượng hoàng kim. Tỷ tỷ nếu không tin có thể đến kiểm tra sổ sách.”

Phục Oản đã sớm tra qua, bất quá là muốn chính tai nghe Thương Hảo Hảo nói con số này ra.

Nàng làm bộ thành thật nói: “Ai, ta cũng không phải muốn gây khó dễ cho ngươi.”

“Chỉ là 9 vạn 6850 lượng hoàng kim nghe tưởng nhiều nhưng thực tế lại không dùng được mấy ngày, trong phủ có mấy trăm miệng ăn cần nuôi sống.”

“Ngươi sớm viết chứng thư, ngày mai liền tới Phùng gia đem tiền về, chúng ta coi như thanh toán xong.”