Chương 9: Kế ly gián

Thương Hoàng đâu thèm để ý Phục Oản rơi lệ, chỉ cảm thấy lời nàng vô cùng cổ quái, vội vàng hỏi: “Ý tỷ là…, là tỷ tỷ của ta chiếm đại viện còn đem ta ném sang cái chỗ kia? Bên cạnh cũng chỉ để lại một nha hoàn?”

Phục Oản gật gật đầu, lau nước mắt nói: “Không tin chờ tỷ tỷ ngươi trở về, ngươi hỏi Quế Thất. Quế Thất đã ở cùng ngươi từ bé, ta cũng không thể thông đồng với nàng ta mà lừa ngươi?”

“Ngày hôm qua ta cho ngươi 20 lượng bạc, tiền phủ tiêu hàng tháng đâu có ít? 20 lượng lớn như vậy, ta đều cho, trong phủ nhiều phòng trống như vậy, ta vì cái gì luyến tiếc cho ngươi?”

“Ta vốn tìm một nơi ở tốt an bài cho ngươi nhưng tỷ tỷ ngươi không muốn, còn náo loạn hết lên, nói ‘đệ đệ bướng bỉnh, không cần an bài chỗ ở tốt, cứ tuỳ ý chọn một nơi’. Ta nào dám cự tuyệt? Đợi tam tỷ ngươi biết ta không thuận theo nó, liền lập tức viết thư hướng phụ thân cáo trạng, đến lúc đó bị mắng vẫn là ta.”

Thương Hoàng nghe xong không khỏi đập bàn, trong miệng lẩm nhẩm, mắng Thương Hảo Hảo.

Phục Oản thấy thế, cũng không rảnh khóc, vội vàng ‘rèn sắt khi còn nóng’ nói: “Nói đến tiền thưởng, ngày hôm qua ta nói về sau mỗi tháng cho ngươi 50 lượng, tỷ tỷ ngươi không đồng ý, chỉ sợ không còn được nhiều như vậy……”

“Cái gì? Ta uống rượu tỷ ấy cũng muốn quản?” Thương Hoàng càng tức giận.

Phục Oản vội nói: “Không phải đâu, nàng còn trách ta cho ngươi uống rượu, nói sẽ làm hỏng thân mình, hỏi ta như thế nào lại không để đệ đệ mình uống? Nói ta cố ý hại ngươi.”

“Ngươi nghe lời này, nói đạo lý sao? Hồng Liệt mới bao lớn? Nói đến cùng, tỷ tỷ ngươi cảm thấy ta và các ngươi không phải cùng mẫu thân sinh ra, đem ta coi như người ngoài.”

“Cứ như vậy đi, tiền ta không dám cho ngươi nữa, muốn thì đi tìm tỷ tỷ thân thiết của mình đi, đỡ phải khiến ta khó xử.”

Phục Oản nói xong, lại lần nữa khóc nấc lên.

Thương Hoàng vừa nghe, mỗi tháng nếu không có 50 lượng chạy vội đến nói: “Tỷ tỷ của ta…… Thương Hảo Hảo kia quá tiện nhân, ả ta sao có thể cùng tỷ so đo?”

“Tỷ tỷ hiện giờ là Lũng Tây Hầu phủ đương gia, nàng ta là cái thá gì? Nàng ta mỗi tháng……” Thương Hoàng nói đến mấu chốt chỗ, ngừng lại.

Hắn cũng không tính toán trình diễn màn ‘tỷ đệ tình thâm’, luôn miệng mắng là ‘tiện nhân’.

Nhưng việc Thương Hảo Hảo đồng thời cùng hai nam nhân ‘lêu lổng’, rốt cuộc không phải là chuyện tốt đẹp gì. Huống chi, trong đó còn có tỷ phu.

Phục Oản không cố tình truy hỏi, rốt cuộc chuyện tốt xấu gì của Thương Hảo Hảo kiếp trước nàng đều đã được chứng kiến qua.

Nàng đã an bài mọi thứ để đối phó với âm mưu của Thương Hảo Hảo, nếu Thương Hoàng trở mặt bóc trần hết kế hoạch của ả thì kế hoạch của nàng cũng sẽ trực tiếp bị gián đoạn.

Chi bằng cứ giả bộ không biết là tốt nhất.

“A…Không đúng. Ngày hôm qua ngươi cho ta cầm ngân lượng ra ngoài uống rượu, nói ta không để Phùng di nương động vào, tỷ tỷ ta không có ở phủ sao có thể biết được?” Thương Hoàng đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện chút sơ hở.

Phục Oản sửng sốt một chút rồi tiếp tục khóc ròng: “Ta nào biết, ta còn đang muốn hỏi ngươi đây. Có phải các ngươi gặp nhau trên đường, ngươi nói cho muội ấy không?”

“Ngươi uống rượu đến nửa đêm mới trở về, muội ấy tìm ngươi khắp nơi không thấy còn mắng ta, nói ta dạy ngươi học thói xấu, sẽ không để ta yên đâu.”

“Chuyện của tỷ muội ngươi ta đâu dám quản, ta đây cũng chỉ là một ác nhân, là kẻ xấu. Ngươi tìm tỷ tỷ ngươi mà đòi tiền, đòi nha hoàn cả đại viện nữa.”

Phục Oản vừa nói vừa hướng Thương Hoàng đẩy hắn ra ngoài, tên này đã vội cười làm lành nói: “Tỷ tỷ, lời này của ta nói sai rồi, người đừng tức giận, Tất cả là lỗi của ta, đều tại ta trách tỷ.”

Lúc này Phục Oản mới chịu dừng tay, nhân cơ hội đó Thương Hoàng lại nói: “Tỷ tỷ, vậy tiền mỗi tháng…”

Nàng lắc đầu nói: “Ngươi tìm tỷ tỷ mình đi, ta không ứng phó nổi.”

Thương Hoàng nóng nảy, không ngừng lôi kéo Phục Oản, trong lòng ngoài miệng đều mắng chửi Thương Hảo Hảo.

Phục Oản thấy thế nhịn cười nói: “Không mấy ta đang đợi tỷ tỷ ngươi trở về, nếu không đợi muội ấy tới ta tìm cách nói chuyện.”

Thương Hoàng nghe đám nha hoàn nói Thương Hảo Hảo về Phùng gia, cũng không biết mục đích là lấy tiền cho nên đối với việc ‘chờ tỷ tỷ về’ không hề hứng thú.

Hôm qua 20 lượng được cho hắn còn chưa dùng hết, vừa vặn đi uống thêm vài chén. Dù sao Thương Hảo Hảo mỗi ngày đều ở trong phủ sao có thể giống Phùng di nương trốn đi được! Tìm người đối chất còn rất nhiều thời gian.

“Ta mới thèm đợi tỷ ta, đi uống rượu đã!” Thương Hoàng quay người trực tiếp hướng cửa mà đi.

“Hừ, n.g.u xuẩn!” Phục Oản cười lanh nói.

Bọn nha hoàn bên ngoài thấy Thương Hoàng rời đi, lại nhìn đến Phục Oản trên mặt toàn là nước mắt, vội hầu hạ nàng rửa mặt trang điểm.

Phục Oản phân phó nói: “Đi vào phòng tam cô nương, dặn dò đám nha hoàn: Tam cô nương nói, ‘nam nữ khác biệt’, hiện giờ đều đã lớn, tuy là tỷ đệ, nhưng đệ đệ cũng không thể vào phòng của tỷ tỷ.”

“Về sau không được để Thương Hoàng tới quấy rầy tam cô nương; nếu tới, liền đuổi ra ngoài, không được cho bọn họ gặp mặt.”

“Có người làm khó dễ làm bọn họ liền tới tìm ta, có ta nơi này làm chỗ dựa cho họ.”

Qua cơm trưa điểm, Thương Hảo Hảo mới cầm ngân phiếu trở lại.

Phục Oản vừa muốn tiếp nhận, Thương Hảo Hảo lại đem ngân phiếu trở về.

“Tỷ tỷ, đây chính là gần mười vạn lượng ngân phiếu, người sẽ không tính toán như vậy liền lấy chứ?” Thương Hảo Hảo ngoài cười nhưng trong không cười.

Phục Oản cũng cười nói: “Bằng không thì sao? Chẳng lẽ muốn ta cho ngươi?”

Thương Hảo Hảo từ trong lỗ mũi “Hừ” một tiếng: “Dù sao cũng phải lập biên lai. Tỷ tỷ không phải rất thích viết chứng thư sao? Ngày hôm qua ta viết hai cái, hôm nay như thế nào cũng nên đến phiên tỷ tỷ.”

Phục Oản biết, lời này là người của Phùng gia nói.

Nàng nghiêm mặt nói: “Chưa từng nghe qua tặc trộm tiền, ngược lại muốn người mất của lập biên lai.”

“Không bằng gọi thân thích bên Phùng gia đều lại đây, ta làm mẫu thân cũng tới, giáp mặt hỏi trưởng bối hai bên một chút, biên lai này nên viết như thế nào? Ta chưa từng gặp qua trường hợp này, viết không nổi!”

“Ngươi…… Tỷ tỷ lời này quá khó nghe, như thế nào là ‘tặc’?

“Chẳng lẽ chỉ có ngươi là nhi tử của phủ Lũng Tây hầu, còn ta thì không? Ta không thể lấy tiền trong nhà?”

Phục Oản sớm biết nàng ta sẽ hỏi như vậy, cười trả lời: “Ngày hôm qua ngươi ở nhà, ta nói còn chưa đủ rõ ràng? Tiền từ Hầu phủ, hầu hết là của phu nhân từ nhà mẹ đẻ mang đến, cấp hầu phủ dùng.”

“Đừng nói là ngươi hay ta, thậm chí phụ thân, cũng không thể tùy tiện động. Huống chi, ngươi cùng nương ngươi làm không ít chuyện tốt, đem tiền này trộm chuyển đến Phùng gia.”

“Trách không được ngươi không cho ta báo quan, nguyên lai tại đây có ý nghĩ muốn nuốt tiền.”

“Ta, ta không có! Ngươi ăn náo hàm hồ!” Thương Hảo Hảo tức muốn hộc máu.

Phục Oản tiếp tục nói: “Biên lai ta không có khả năng viết, ngươi yên tâm, tiền ở trong tay ngươi, ta không thèm tranh đoạt.”

“Ta không lấy được tiền, nương ngươi lại lấy đi không ít tài sản, ta chỉ đành báo quan nói trong phủ mất trộm, càng không thể giấu chuyện xấu mẫu thân các ngươi làm.”

Thương Hảo Hảo cũng bất chấp “lớn nhỏ”, đứng dậy chỉ vào Phục Oản nói: “Ngươi cũng đừng quên, hôm qua ngươi đáp ứng ta không báo quan, ta còn lập hai chứng thư. Ngươi hiện tại muốn lật lọng?”

Phục Oản cười nói: “Ngươi cũng biết ngươi lập chứng thư? Chứng thư thứ hai ngươi viết cái gì? Ha, ‘trước giờ Dậu sẽ đem ngân phiếu về cho tỷ tỷ’.

“Ngươi còn có hơn một canh giờ để suy xét, nếu giờ Dậu ngân phiếu còn chưa tới tay ta, thì đừng trách ta không khách khí.”

Phục Oản thu lại gương mặt tươi cười, Thương Hảo Hảo có chút sợ. Nàng ta rốt cuộc cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mẹ ruột lại bỏ đi...

Buổi sáng đi Phùng gia, trừ bỏ lấy ngân phiếu, còn tưởng người bên đây sẽ nâng mình lên tận trời. Phùng gia cho rằng Lũng Tây hầu phu nhân đã chết, định chiếm luôn cả phủ Lũng Tây Hầu. Kết quả vừa nghe nói phu nhân còn sống, là Phùng di nương chạy, liền hướng Thương Hảo Hảo cầm ngân phiếu đuổi đi.

Ban đầu bọn họ còn tham ngân phiếu, nhưng số lượng hai bên đều nắm, Thương Hảo Hảo nhớ rõ ràng, bên người lại mang theo nha hoàn hầu phủ cùng Quế Thất, bọn họ đành phải giao nộp hết cho nàng.

“Nếu đã như vậy, ta đem ngân phiếu cho tỷ tỷ không cần biên lai.” Thương Hảo Hảo thấp giọng nói.