Chương 19: Tôi cũng có chuyện cần nói với anh

Tô Vũ Ninh vừa về đến cổng nhà, chưa kịp mở cửa thì có người gọi lại.

“Tiểu Ninh, anh vừa xong việc.” Chu Chỉ Thanh cầm cuốc đi tới trước mặt cô.

Tô Vũ Ninh nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ờ.”

Trả lời xong, cô đang định mở cửa bước vào nhà, thì Chu Chỉ Thanh giữ chặt tay cô lại: “Lát nữa em có thể đến trung tâm giáo dục thanh thiếu niên được không? Anh có chuyện muốn nói với em.”

“Được, đúng lúc tôi cũng có chuyện cần nói với anh.”

Chu Chỉ Thanh vui vẻ cười, nghĩ thầm Tô Vũ Ninh vẫn là Tô Vũ Ninh của trước kia . Hắn biết ngay là sáng nay cô chỉ đang giả vờ làm lơ hắn trước mặt mọi người mà thôi.

"Anh đợi em."

Chu Chỉ Thanh cầm theo cuốc hớn hở rời đi, Tô Vũ Ninh cũng không thèm nhìn theo hắn, liền mở cửa đi vào trong sân.

“Tiêu Mặc Hàn, tôi về rồi.”

Vừa vào trong sân, cô liền sửng sốt.

Ga giường cùng chăn bông thay ra hôm qua đang phơi ngoài sân, còn có quần áo bẩn của Tiêu Mặc Hàn cũng đã được giặt sạch.

Ai đã làm việc này chứ? Nhà này có nàng tiên ốc sao?

Nhưng cô nhớ trong nhà không có để con ốc nào mà.

“Tiêu Mặc Hàn?”

“Ở đây.” Giọng nói của Tiêu Mặc Hàn từ trong bếp truyền ra.

Tô Vũ Ninh đi vào phòng bếp, đặt giỏ trên lưng xuống: “Anh đang nấu cơm à?”

“Ừ, tôi vừa mới nấu cơm xong, còn đồ ăn thì phải làm phiền cô rồi.”

“Không phiền, không phiền, anh xem tôi mang gì về cho anh này." Tô Vũ Ninh vui vẻ nói.

Cô lấy con thỏ từ trong giỏ ra:"Tôi bắt được nó bằng cái bẫy nhỏ của anh làm đấy. Anh cũng lợi hại lắm nha. Cái bẫy nhỏ này đúng là dùng tốt.

"Cô đi vào trong núi sao?" Tiêu Mặc Hàn sắc mặt tối sầm: "Ai cho cô đi vào trong đó hả?"

"Sao thế?" Tô Vũ Ninh cảm thấy anh có chút tức giận.

Tiêu Mặc Hàn khẽ lay tay cô: “Cô có biết một mình vào trong núi nguy hiểm như thế nào không?”

Anh không nghĩ cô lại to gan như vậy.

“Tôi không có đi vào sâu, chỉ là đi ngoài rìa hái một ít rau rừng.” Tô Vũ Ninh lấy rau rừng từ trong giỏ ra.

Tiêu Mặc Hàn càng nhíu mày chặt hơn: “Tôi đã nói trong ba tháng này cô có thể đưa ra bất cứ yêu cầu gì, nếu tôi đã đồng ý ở với cô trong ba tháng tới, thì đương nhiên tôi cũng sẽ không để cô chết đói đâu.“

”Tôi không có yêu cầu gì cả, với cả đây cũng chỉ là việc nhỏ, tự tôi có thể tự mình làm được, cũng không cần phiền đến anh.”

Tô Vũ Ninh thực sự không để trong lòng mấy chuyện này.

Nhưng lời nói này của cô đối với Tiêu Mặc Hàn lại giống như đang chất vấn: Yêu cầu của cô thật ra rất đơn giản, rau tươi cùng chút đồ ăn, nhưng mà Tiêu Mặc Hàn hiện giờ cửa nhà còn không đi ra nổi, thì anh có thể làm được gì chứ?

Ánh mắt anh tối lại:"Lần sau muốn ăn thịt thì nói với tôi, tôi sẽ đưa tiền cho cô đi mua thịt. Cô không cần phải mạo hiểm vào núi nữa."

Mỗi tháng anh sẽ được nhận tiền trợ cấp. Lúc trước đều phải đưa cho Tào Kim Hoa, nhưng khi ấy anh cũng bí mật cất đi một ít. Nhưng bây giờ đã phân gia, cho nên khoản tiền trợ cấp này cũng không còn liên quan đến nhà họ Tiêu bên kia nữa.

Tuy hiện tại để nuôi sống hai người có chút khó khăn, nhưng với số tiền anh dành dụm được trước đó chắc cũng đủ dùng.

Trước đây anh không nói ra, bởi vì căn bản lúc đo không tin Tô Vũ Ninh.

Nhưng vừa rồi anh đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nếu như Tô Vũ Ninh xảy ra chuyện gì, thì cuộc sống về sau của anh sẽ phải làm sao.

Rõ ràng bọn họ chỉ mới ở cùng nhau có một ngày, nhưng Tô Vũ Ninh lại giống như mồi lửa đột nhiên rơi vào đám cỏ khô, có khả năng đốt cháy cả một đồng cỏ.

Anh không muốn ngọn lửa này đột nhiên lại vụt tắt.

"Này, anh có nghe tôi nói gì không?" Tô Vũ Ninh vẫy tay trước mắt Tiêu Mặc Hàn.

Tiêu Mặc Hàn phục hồi tinh thần: “Cô nói cái gì?”

Tô Vũ Ninh mím môi:

“Tôi biết ngay là anh không nghe, tôi vừa bảo rằng anh hãy giữ tiền cho mình, đề phòng một ngày nào đó tôi không chịu rời đi, lại muốn quản anh. Hoặc là vào ngày tôi rời đi, anh có thể cho tôi nhiều tiền một chút.“

Câu nói này của cô như có chút trêu đùa.

"Được rồi không nói nữa, tôi đi nấu cơm. Đói quá rồi.”

Cô xắn tay áo bế con thỏ lên.

"Để tôi làm!" Ánh mắt Tiêu Mặc Hàn tối lại, vươn tay bắt lấy con thỏ.

Tô Vũ Ninh vội vàng nói: “Đừng gϊếŧ nó, nuôi nó một thời gian đã. Tối nay chúng ta uống canh cá.”

Tiêu Mặc Hàn mang con thỏ ra sân sau, dựng tạm cho nó cái chuồng.

Sau đó anh lại bước trở về nhà bếp.

Tô Vũ Ninh có chút kinh ngạc kèm vui mừng, khi thấy anh có thể đi lại tự nhiên nhờ vào đôi nạng, thậm chí tay chân cũng hoạt động linh hoạt hơn nhiều. Có chút ngoài mong đợi. Nhưng cô vẫn hỏi lại:

“Chiều nay Lý Thúy có đến không?”

" Không.” Tiêu Mặc Hàn lắc đầu: “Quần áo là tôi giặt, còn nước là Nhị Cẩu xách.”

“Anh ấy không đi làm sao?” Tô Vũ Ninh có chút tò mò.

Tiêu Mặc Hàn chỉ vào thùng nước: “Nước là sáng sớm nay xách, cậu ấy mỗi ngày đều đến đây phụ giúp đổ nước. Nếu có việc gì nặng nhọc, cô cũng có thể nhờ cậu ấy giúp.”

“Nhưng mà ngại lắm.” Tô Ngữ Ninh ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng trong đầu lại nảy ra một ý tưởng. Chính là về sau khi khởi nghiệp, cô có nên suy xét một chút, lôi kéo Tiết Nhị Cẩu hợp tác.

Vì chân của Tiêu Mặc Hàn không thuận tiện, mà cô thì lại quá yếu đuối, đúng tổ hợp dễ bắt nặt. Hình như Tiết Nhị Cẩu lại rất hiểu rõ Tiêu Mặc Hàn, xem ra anh ấy có thể giúp được cô.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua, ai mà biết Tiết Nhị Cẩu có chịu làm hay không.

Ăn cơm xong, Tô Vũ Ninh đi ra ngoài sân đem quần áo cùng ga trải giường thu lại đem về phòng: “Tôi đi trung tâm giáo dục thanh thiếu niên một lát rồi về.”

Tiêu Mặc Hàn mặt không biểu cảm gì mà đáp:”Ừ.”

Tô Vận Ninh không biết anh đang suy nghĩ cái gì, liền xoay người đi ra ngoài.