Chương 27: Sao có thể để người bị thương làm việc được chứ?

Suy nghĩ của Tô Vũ Ninh bị cắt đứt bởi Tiêu Mặc Hàn đang chống nạng đứng ở cửa, trên mặt có vài giọt nước.

Trông anh như vừa tắm xong sau khi tập thể dục.

"Không có gì đâu." Tô Vũ Ninh ngồi dậy, đi xuống khỏi giường nhìn Tiêu Mặc Hàn: "Sao anh dậy sớm thế? Chắc là đói rồi nhỉ? Để tôi đi làm cơm sáng."

"Tại sao cô luôn nghĩ tôi sẽ đói vậy? Tiêu Mặc Hàn có chút khó hiểu, anh chống nạng đi đến bên giường: “ Tôi không đói, ăn muộn một chút cũng không sao. Ngồi xuống đi, tôi có chuyện cần nói với cô.”

Tô Vũ Ninh vuốt tóc nói: "Anh cần phải hồi phục vết thương. Không thể để bị đói được. Chỉ có ăn uống đầy đủ, thì vết mới có thể lành lại sớm được.”

Nếu anh ăn không đủ chất, vết thương của anh sẽ không thể lành sau ba tháng.

“Hai ngày nay tôi đã ăn rất no.” Tiêu Mặc Hàn cảm thấy trong lòng có tia ấm áp. Sau một thời gian dài trôi qua, Tô Vũ Ninh là người đầu tiên quan tâm tới việc anh đói hay no.

Trước đó người quan tâm anh nhất chính là ông nội Tiêu đã khuất.

“Ừm” Tô Vũ Ninh gật đầu, ngồi xuống cạnh Tiêu Mặc Hàn: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi thế?“

Tiêu Mặc Hàn từ dưới gối lấy ra một con dao găm: “Lát nữa ném hòn đá trong túi áo cô đi. Có cái này thì cô không còn phải sợ lũ chó đó nữa."

“...”

Con dao găm nhỏ nhắn cầm rất vừa tay, có bao dao đi kèm. Khi rút dao ra khỏi bao, cô phát hiện dao rất sáng và sắc bén. Vừa nhìn liền biết đây không phải là một con dao bình thường.

Không ngờ trong tay Tiêu Mặc Hàn lại có một con dao găm tốt như vậy.

"Anh thật sự là cho tôi sao?“ Tô Vũ Ninh có chút kinh ngạc mà hỏi lại.

Tiêu Mặc Hàn này cũng quá tinh ý, ngay cả việc nhỏ nhặt như vậy cũng chú ý tới, chẳng lẽ anh nghe được lời đồn ở trong thôn, đã biết những việc mà Tiêu Phú Quý làm sao?

Hay là Tiết Nhị Cẩu đã nói cho anh điều gì đó?

Tiêu Mặc Hàn gật đầu: “Đưa cho cô đấy, cô có biết sử dụng nó không?”

“Chắc là có.” Tô Vũ Ninh vẫy vẫy con dao trong tay.

Tiêu Mặc Hàn mím môi nói: “Có thời gian tôi sẽ dạy cô những kỹ thuật tự vệ đơn giản.”

“Được nha.” Tô Vũ Ninh rất vui vẻ, có những kỹ thuật tự vệ này, mai sau khi cô “hành tẩu giang hồ” cũng có chút an toàn.

Cô vui vẻ cất dao găm, rồi đi vào bếp đun một chút nước nóng để rửa mặt, sau đó liền chuẩn bị cơm sáng.

Bột mì ở nhà đã được cô làm thành bánh bao mang đi bán hết rồi, cho hiện tại chỉ có thể nấu ít cháo. Ngày hôm qua khi cô mua gà, cũng tiện tay mua thêm mấy quả trứng.

Cô chiên trứng rồi làm thêm một ít món ăn kèm, rồi mới bưng vào cho Tiêu Mặc Hàn.

Ăn sáng xong, cô đội mũ cỏ đi ra sân sau, hôm nay cô muốn làm một nàng tiểu nông dân đi trồng rau.

Vừa cầm cuốc lật một dãy đất, cô liền cảm thấy thắt lưng mình sắp gãy rồi, thân hình nhỏ nhắn này của nguyên chủ quá yếu ớt.

Cô ôm eo định nghỉ ngơi, vừa quay người lại liền nhìn thấy Tiêu Mặc Hàn từ sân trước đi tới.

“Để tôi giúp cô!”

Chỉ trong vòng hơn một ngày, Tiêu Mặc Hàn đã sử dụng nạng rất thành thạo, cô vừa định lên tiếng, thì anh đã tiến lại gần.

Tô Vũ Ninh né tránh cánh tay anh: "Không được, đợi tôi nghỉ ngơi một lúc đã, tôi có thể cuốc hết mảnh đất nhỏ này.”

Nhưng Tiêu Mặc Hàn lại nhất quyết đòi lấy cái cuốc từ tay cô.

Không biết sao anh lại lấy được cái cuốc, dù cô đã giấu nó sau lưng.

Cô cũng không phải là Chu Bái Bì*, sao có thể để người bị thương làm việc được chứ?

*Chu Bái Bì: là một tay ác bá địa chủ trong truyện "Nửa đêm gà gáy" của tác giả Cao Ngọc Bá.

"Cái này không được đâu, anh vẫn nên đi nghỉ ngơi thì hơn.”

Tô Vũ Ninh tiến lên muốn lấy lại cái cuốc, nhưng ông trời lại trêu đùa cô, Tô Vũ Ninh vô tình vấp một cái, cả người lao về phía Tiêu Mặc Hàn.

Thôi xong!

Tô Vũ Ninh hoảng sợ đưa tay ra, muốn tìm một điểm tựa nhưng đã muộn, cả hai đều ngã xuống đất.

Cũng may Tiêu Mặc Hàn nhanh tay ném cuốc ra xa, bằng không nếu đầu đập vào cuốc thì rất có thể sẽ xảy ra án mạng.

Cô ngốc Tô Vũ Ninh vội vàng đứng dậy.

Cô không hề để ý mà đặt tay lên chân Tiêu Mặc Hàn.

“Ai ya.” Tiêu Mặc Hàn rêи ɾỉ.

Tô Vũ Ninh cảm thấy có gì đó không ổn: “Tôi... tôi đè lên chân anh rồi.”

“Không sao đâu.” Tiêu Mặc Hàn thu chân, nheo mắt lại.

Tô Vũ Ninh khẽ cau mày: “Để tôi xem có phải làm anh bị thương rồi không?.”

Cô không để ý đến sự né tránh của Tiêu Mặc Hàn, mạnh mẽ xắn ống quần của anh lên.

Đập vào mắt cô là đầu gối của anh nhô lên một cách bất thường, xương chân của anh rõ ràng là đã bị biến dạng.

Không có bất kỳ băng gạc hay nẹp gỗ nào cố định chân cả, điều này có nghĩa là vết thương của anh đã lành từ lâu. Chỉ là vì xương chân biến dạng, nên không thể đi lại bình thường được nữa.

Chẳng trách người trong thôn nói rằng, cho dù vết thương của anh có bình phục thì anh vẫn sẽ bị tàn tật cả đời.

Tô Vũ Ninh có chút không tin vào mắt mình, động tác tay liền khựng lại.

Tình huống này chỉ có hai khả năng, một là bác sĩ trong quá trình phẫu thuật không nối xương chân vào đúng vị trí, hai là lúc anh mới bị thương không nằm treo chân một chỗ, lại buộc phải xuống giường bước đi trước khi vết thương lành lại.

Tô Vũ Ninh nghiêng về khả năng thứ hai hơn, rốt cuộc đám súc sinh nhà họ Tiêu kia đã làm cái quái gì với Tiêu Mặc Hàn vậy?