Chương 28: Cô ấy thật sự rất tốt!

Tiêu Mặc Hàn gỡ tay Tô Vũ Ninh ra, kéo ống quần của mình xuống.

“Cô sợ à?” Giọng anh bình tĩnh, không có chút cảm xúc nào.

Tô Vũ Ninh lắc đầu: “Không, chỉ là không ngờ đến.”

Cô đưa tay đỡ anh đứng dậy: “Vậy anh cuốc đất đi, tôi sẽ lấy hạt giống.”

“Được.” Tiêu Mặc Hàn cầm lấy cuốc, rồi bắt đầu cuốc đất.

Hai người không ai nhắc đến chuyện đôi chân của Tiêu Mặc Hàn nữa.

Đôi mắt của Tô Vũ Ninh trở nên đỏ ngầu.

Chân của anh ấy chắc hẳn đã có thể đi lại, sau khi sức khoẻ hồi phục, anh ấy có thể làm một số thứ trong điều kiện sức khoẻ cho phép. Sở dĩ anh ấy sẵn sàng dùng nạng, để che đi khiếm khuyết trong dáng đi của mình.

Tô Vũ Ninh có thể hiểu được, việc này đối với anh có bao nhiêu đả kích.

Chỉ là chân của anh không có cách nào chữa lành được nữa, cách trực tiếp nhất chính là bẻ gãy đi, rồi nối lại để xương có thể hồi phục một lần nữa.

Sắc mặt Tô Vũ Ninh trầm xuống, cô do dự không biết có nên nói chuyện này với Tiêu Mặc Hàn hay không.

Nhưng hiện tại cho dù Tiêu Mặc Hàn có đồng ý đi nữa, thì bọn họ cũng không có khả năng chi trả tiền viện phí.

Lúc Tô Vũ Ninh quay lại, Tiêu Mặc Hàn đã quốc đất xong, cô rắc hạt giống xuống đất, Tiêu Mặc Hàn liền đi lấy nước cho cô.

Dù cố gắng hết sức để bước đi vững vàng, nhưng anh cũng không thể che giấu được sự thật rằng mình đang đi khập khiễng.

Tô Vũ Ninh tiến tới giúp anh xách thùng nước lên: “Trưa nay anh muốn ăn gì?”

“Tùy cô đi.” Giọng nói của anh có chút trầm thấp, nhưng lại rất êm tai.

Tô Vũ Ninh ngẩng mặt cười với anh: “Vậy chúng ta ăn thịt thỏ kho cay đi, tôi vừa đi xem một chút, con thỏ đó bị thương, chắc không sống được lâu đâu.”

“Được, lát nữa tôi làm thịt nó cho.” Tiêu Mặc Hàn mím môi, thở dài nhẹ nhõm.

Vừa rồi anh thật sự sợ Tô Vũ Ninh sẽ ghét bỏ đôi chân của mình.

Khi cô quay người rời đi, lòng anh như thắt lại.

Mặc dù đối với anh, đôi chân có tốt hay không không ảnh hưởng gì đến con đường anh sẽ đi sau này. Nhưng anh không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của cô.

Chính Tiêu Mặc Hàn không biết mình đang cố chấp điều gì, cô đã từng nhìn thấy cảnh chật vật nhất của anh, nếu cô thực sự chán ghét anh thì đã không có thái độ này từ lâu rồi.

Cô ấy không phải người nhà họ Tiêu, lại khác với mọi người, cô thực sự rất tốt!

Nhưng dù vậy, anh vẫn không muốn phơi bày trạng thái chật vật của mình với cô như thế này.

Đây có lẽ là vì lòng tự trọng của anh!

Tô Vũ Ninh không biết anh đang suy nghĩ cái gì, cũng đã gần giữa trưa, toàn bộ hạt giống rau củ đều được trồng xong.

Tiêu Mặc Hàn đem thỏ đi làm thịt, cô đi vào bếp đun nước nấu cơm.

Chưa kịp cho gạo vào nồi, thì Tiết Nhị Cẩu đã gánh nước đến.

"Chị dâu, hôm nay em dậy muộn, ăn sáng xong liền đi làm công ngay. Bây giờ mới mang nước đến cho chị, không làm chậm trễ việc gì chứ?"

Tô Vũ Ninh nhanh chóng đứng dậy: "Không đâu, việc này thật sự là làm phiền anh rồi, thật ngại quá.”

“Này có là gì chứ, Tiêu đại ca đã giúp đỡ em rất nhiều rồi. Em đây là gánh có mấy thùng nước thật sự không đáng nhắc đến.

Cũng không biết lúc trước Tiêu Mặc Hàn đã giúp đỡ nhà họ Tiết như thế nào, chuyện này bọn họ cũng đã đề cập đến mấy lần rồi. Lại còn luôn nhiệt tình giúp đỡ cô, điều này khiến cô thực sự tò mò.

Tô Vận Ninh rót một bát nước cho Tiết Nhị Cẩu: “Trưa nay chúng ta ăn thịt, là thịt thỏ kho cay, để cho anh nếm thử tay nghề nấu ăn của chị dâu nhé.”

“Không…” Tiết Nhị Cẩu đang định từ chối, nhưng lúc này Tiêu Mặc Hàn con thỏ đã được làm thịt đi ra: “Nếu chị dâu bảo cậu ở lại ăn cơm, thì cứ ở đi. Đây là thịt đấy, cậu không muốn ăn à?”

Tiết Nhị Cẩu gãi gãi cái đầu, hì hì cười nhận lời:” Được ạ.”

“Khách khí cái gì chứ.” Tiêu Mặc Hàn mang con thỏ vào bếp. Rửa sạch bằng nước, cắt thành từng miếng vừa ăn, rồi đưa cho Tô Vũ Ninh.

Kỹ năng nấu nướng của Tô Vũ Ninh khá tốt, ở thời đại kia cô đã sớm tự lập, phải tự mình lo liệu cơm ăn, quần áo, nhà ở và phương tiện đi lại. Theo thời gian, kỹ năng nấu nướng cùng tài năng thiết kế của cô đều tiến bộ nhanh chóng.

Một lúc sau, một đĩa lớn thịt thỏ kho tàu được bưng ra.

Sợ không đủ ăn, cô lại xào thêm vài loại rau rừng, rồi nấu một bát canh trứng.

Nhìn các món ăn trên bàn, Tiết Nhị Cẩu nuốt nước miếng: “Đồ ăn chị dâu nấu, chỉ cần ngửi thôi là đã chảy nước miếng rồi, nhất định là rất ngon.”

“Có mắt nhìn.” Tiêu Mặc Hàn cười trừng mắt với Tiết Nhị Cẩu: “Cậu tự mình đi lấy bát đũa đi."

Tiết Nhị Cẩu cầm bát đi ra, rồi nói: "Hai con cá trước đó thì quên đi, nhưng làm sao chị dâu bắt được con thỏ này vậy?"

“Muốn biết sao?" Tô Vũ Ninh cười nói: " Vậy thì anh cùng tôi đi lên núi đi, có được không?”

“Được chứ, buổi chiều em không phải làm việc, chúng ta đi săn sao?” Tiết Nhị Cẩu nói với vẻ mặt hào hứng.

Tiêu Mặc Hàn thấy hai người đều đang rất hào hứng, cũng không có tạt gáo nước lạnh vào họ:

“Ăn cơm xong, tôi sẽ làm thêm hai cái bẫy, hai người có thể mang lên núi, tìm một nơi thích hợp để đặt. Về sau chỉ cần lên núi cách ngày một lần là được.

"Cái này được đó." Tô Vũ Ninh rất vui vẻ. Bằng cách này, không cần phải luôn chạy vào núi. Hiện tại trong núi có rất nhiều món ăn hoang dã, chỉ cần bẫy được đặt đúng chỗ, thì có thể bắt được những con thú nhỏ.

Hiện tại cô không có tiền mua thịt, lại còn phải cần vé để mua thịt, món ăn hoang dã chẳng phải rất ngon sao?