Chương 29: Thật là một sự bất công lớn lao

Tiết Nhị Cẩu đã lâu không được ăn một bữa ngon như vậy, chủ yếu là vì Tô Vũ Ninh nấu ăn rất ngon. Thịt thỏ khi đưa vào miệng vừa chắc thịt lại vừa thơm vừa cay, khiến đầu lưỡi anh ấy tê dại.

Nhưng mà Tiết Nhị Cẩu cũng không dám ăn nhiều, nhìn thấy Tô Vũ Ninh chưa ăn được mấy miếng đũa buông bát đũa xuống, anh ấy cũng liền đặt bát xuống theo

“Chị dâu, bây giờ chúng ta có đi vào trong núi sao?”

Tô Vũ Ninh lắc đầu: “Không vội, đợi Hàn đại ca của anh làm bẫy mới đã.”

Cô quay người đi vào trong nhà, Tiết Nhị Cẩu cũng không dám hỏi Tô Vũ Ninh là đấy là loại bẫy gì, đành phải đi tìm Tiêu Mặc Hàn để hỏi.

Tiêu Mặc Hàn bị làm phiền trước những câu hỏi của của Tiết Nhị Cẩu: “Muốn biết thì lát nữa qua bên đó tìm mấy tấm gỗ với dây thép, cùng mấy thứ đinh vít linh tinh nữa. Tìm xong, tôi sẽ nói cho cậu biết bẫy này là cái gì?"

"Vâng đại ca…" Tiết Nhị Cẩu hào hứng chạy đến góc tường lục lọi tìm kiếm. Đây đều là phế liệu từ nhà cũ của nhà họ Tiêu đã dỡ ra khi xây nhà.

Khi đó Tiêu Mặc Hàn có tiền trợ cấp hàng tháng, người nhà họ Tiêu lại tiêu tiền hoang phí, vật liệu xây nhà toàn là loại tốt nhất, nông cụ và cuốc đều mới toanh.

Đồ cũ được vứt ở đây không ít Sau khi phân gia không ai còn nhớ đến chỗ phế liệu này

Thật tốt, bây giờ bọn họ có thể tận dụng chúng.

Tô Vũ Ninh từ trong phòng lấy ra kéo, cùng chút đồ may vá. Sau đó đem tấm vải hôm qua đã mua ra, đó là một tâm vải bông.

“Ăn nhiều một chút.” Nhìn thấy cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tiêu Mặc Hàn dùng đũa gắp mấy miếng thịt thỏ cho cô.

Tô Vũ Ninh sửng sốt: "Tôi ăn no rồi, anh lại gắp cho tôi làm gì?”

“Tôi thấy cô ăn còn chưa được mấy miếng, thịt còn rất nhiều mà, ăn thêm đi.”

Tiêu Mặc Hàn để ý thấy Tô Vũ ăn rất ít, trước đây anh chỉ nghĩ sức ăn của cô yếu. Nhưng hôm nay anh nhận ra, có lẽ không phải như vậy.

Nhà họ Tô là gia đình nghèo nhất trong thôn, số tiền mà họ làm ra để đổi thóc, đều đã bị Tô Đại Cường dùng để đổi lấy rượu. Gần như cả năm không đủ ăn, phải lên núi kiếm ăn quanh năm.

Tô Vũ Ninh sinh ra đã gầy gò, nhỏ bé, bị suy dinh dưỡng mãn tính.

Lớn lên trong môi trường như vậy, làm sao có thể ăn ít mà lại còn không thích ăn thịt được?

Cứ nhìn Tiết Nhị Cẩu là biết.

Điều kiện của Tiết gia ở trong thôn cũng không phải là nghèo, ít nhất họ không bao giờ bị đói ăn, quanh năm suốt tháng cũng không ăn thịt được bao nhiêu lần. Cho nên một bát thịt thỏ này cũng khiến cậu ta thèm chảy nước miếng.

Không có lý do gì Tô Vũ Ninh lại không thèm thịt?

Cô gái này rất hiểu chuyện, trước đây cô ấy vì muốn anh ăn no, nên đã để lại đồ ăn cho mình. Bây giờ cô lại để dành thịt cho anh và Tiết Nhị Cẩu.

Tô Vũ Ninh làm như vậy càng khiến Tiêu Mặc Hàn cảm thấy rất đau lòng hơn, có lẽ đó là tính cách được hình thành từ môi trường sống ở nhà họ Tô, cô đã quen phải để người đàn ông ăn trước, nếu không sẽ bị bố đánh.

Nhưng ở đây không phải là Tô gia, nếu cô đã gả cho anh, thì không có lý do gì anh lại để cô phải chịu đói cả!

Cho dù Tiêu Mặc Hàn anh có bị tàn tật đi nữa, anh vẫn có thể nuôi được vợ mình.

Tô Vũ Ninh nào biết Tiêu Mặc Hàn lại nghĩ nhiều như vậy, thực sự là cô đã ăn no rồi.

Chưa kể nguyên chủ lâu ngày ăn ít nên bụng nhỏ, ăn không được nhiều. Phải nói thân hình gầy gò như này, cần phải có thời gian để hồi phục, không thể sau một bữa thì sẽ trở nên béo tốt ngay được.

Với cả canh cá thì có thể uống nhiều, nhưng thịt thỏ cay thì đối với con gái mà nói ăn nhiều cũng không tốt lắm.

"Nhiều thì anh có thể ăn nhiều chút, không ăn được nữa thì lát nữa kêu anh Tiết ăn đi, tôi thật sự no lắm rồi." Tô Vũ Ninh sợ Tiêu Mặc Hàn không tin liền nhắc nhở anh: “Buổi sáng tôi ăn trứng cũng đâu có khách sáo với anh.”

Tiêu Mặc Hàn nhớ lại một chút, hình như là như vậy, anh nhớ là Tô Vũ Ninh thích ăn trứng.

Thấy Tô Vũ Ninh thật sự không có ý định ăn nữa, anh liền gắp thịt từ bát của Tô Vũ Ninh trở lại bát của mình, há miệng lớn ăn.

Anh không hề chê miếng thịt đã ở trong bát của cô, Tô Vũ Ninh mím môi, không nói thêm gì nữa!

Ăn xong, Tiêu Mặc Hàn đứng dậy vẫy tay với Tiết Nhị Cẩu : “Chị dâu của cậu không thích đồ thừa, cho nên cậu ăn hết thịt trong bát đi nhé.”

Tô Vũ Ninh liếc nhìn thịt trong bát, thấy vẫn còn khá nhiều thịt. Đây là Tiêu Mặc Hàn cố ý để lại cho Tiết Nhị Cẩu, nói dối là ăn đồ thừa, chỉ vì sợ Tiết Nhị Cẩu không dám ăn.

Người trong thôn này nghèo đến mức làm gì có ai nhìn thấy thịt mà không ăn, chỉ có Tiêu Mặc Hàn mới luôn nghĩ cho người khác. Chẳng trách đám người họ Tiêu kia lại dám ngược đãi anh, vì biết rằng anh sẽ không đem chuyện này nói cho ai biết cả.

Tiêu Mặc Hàn đúng là cái đồ ngốc.

Nhưng không hiểu sao điều này lại khiến Tô Vũ Ninh càng muốn đối xử tốt với anh hơn.