Chương 4: Gặp ác mộng

Nguyễn Tĩnh chán nản đi dạo một vòng trong phủ, cảm thấy ngày dài dường như vô tận. Cảm giác giống như tử tù đang đợi ngày hành quyết. Sau lưng nàng có tiếng bước chân, nàng lười biếng lên tiếng.

"Can Nhi, hôm nay ngươi đến muộn.”

"Can Nhi có việc, là ta thay cô ấy đến hầu hạ cô nương.”

Nguyễn Tĩnh giật mình, trong trí nhớ nàng chưa từng nghe qua giọng nói này. Quay đầu lại là một cô gái trầm tĩnh, trên môi có một ý cười nhàn nhạt. Tuy là cười nhưng lại có cảm giác xa cách, khó nắm bắt.

"Ngươi là…”

"Gọi ta là Trí Hiền. Ta thay Can Nhi hầu hạ ngươi, có chuyện gì cứ sai bảo.”

Nàng cũng không thèm để ý nữa, xoay người hướng về phòng. Do quá vội xuýt chút nữa đâm vào một hòn núi giả bên cạnh. Đột nhiên có cánh tay vươn ra, kéo nàng lại, ngay lúc chóp mũi vừa chạm vào hòn đá. Nàng còn chưa kịp hoàn hồn đã bị tiếng cười khẽ làm cho xấu hổ.

Nguyễn Tĩnh lập tức chạy mất.

Nàng là một ôn nhu công nha, tuy không đến nỗi xuất chúng nhưng cũng làm trái tim bao cô gái xuyến xao. Trong hội Lesbian ở thế giới trước nàng cũng được liệt vào tứ đại ngự tỷ vang danh bốn phương tám hướng, bây giờ lại bị quê một vố trước mặt mỹ nhân. Nàng hơi không chấp nhận được.

Trí Hiền vẫn tiếp tục bước theo nàng, bị nàng nhốt ngoài cửa.

"Ngươi đừng đi theo ta, vẫn là để Can Nhi hầu hạ tốt hơn, ta không dám quấy rầy cô nương.”

Người ngoài cửa vẫn không có ý định rời đi. Nguyễn Tĩnh quyết định không để ý nữa, ngã lên giường nhắm mắt thiêm thϊếp ngủ.

Một bóng đen tiến tới, mang theo vô vàn áp bách, Nguyễn Tĩnh cảm thấy ngực mình như có một tảng đá đè nặng.

"Ngươi còn chưa đi?”

Âm thanh lạnh băng mang theo một chút non nớt rót vào tai nàng, cơ thể nổi lên một tầng da gà, nàng cố gắng mở mắt nhưng mí mắt nặng trịch, nàng biết, chính là cô gái áo đen xinh đẹp ngày hôm đó.

Bàn tay lạnh lẽo lướt trên da thịt nàng, giống như vuốt ve thưởng thức. Một hồi lâu im lặng cuối cùng cũng cất tiếng.

"Da ngươi thật mịn, giống như kẹo hồ lô... ừm... ta chưa ăn kẹo hồ lô bao giờ, nhưng nghe phụ hoàng nói, hình như rất ngon.”

"Phụ hoàng?”

Thiếu nữ áo đen trêu đùa Nguyễn Tĩnh chán chê, lại lần nữa biến mất, trước khi tiêu tán hoàn toàn để lại một câu khiến Nguyễn Tĩnh toát mồ hôi.

"Thôi được, cho ngươi ở lại chơi với ta.”

Cùng lúc đó nàng bật dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài giống như trối chết.

Đời này của nàng thật sự là quá thê lương rồi, bị xuyên qua thời đại khác, lại còn bị ma quỷ nhìn trúng muốn chơi đùa, thật sự là khổ não mà.

Nàng chạy được một quảng thì ngừng lại, nháy mắt đã đứng trước cửa nhà kho của Miêu phủ. Trong lòng nàng nổi lên một chút kỳ lạ, ngày thường cũng chưa từng đến đây.

"Tiểu thư, người gặp phải việc gì sao?”

Nguyễn Tĩnh giật thót mình quay lại, nhận ra là cô gái xinh đẹp mới gặp lúc trưa.

"Ta... ta gặp ác mộng.”

"Ngủ ngày cũng bị ác mộng sao? Người nên tìm đại phu đi, cơ thể không an hảo.”

Nguyễn Tĩnh lắc lắc đầu, tỏ ý không sao. Lại nhìn trước mặt, nhà kho này tuy không đến mức quá lớn, lại nằm trong một góc nhỏ khó nhìn thấy nhưng lại được quét dọn vô cùng sạch sẽ, không có một chút bụi nào vươn lại.

"Ngươi biết chỗ này không?”

Nguyễn Tĩnh nhìn nàng, chỉ chỉ vào hướng nhà kho.

Trí Hiền mỉm cười bất đắc dĩ:

"Ta vừa trở về ngày hôm nay liền được phân phó hầu hạ tiểu thư. Dời đi lâu như vậy, trong phủ đều đã thay đổi rất nhiều. Nhưng trước khi ta đi, vốn không có nơi này.”

Giọng nói mềm mại, đối với Nguyễn Tĩnh càng có chút ôn nhu, khiến cho Nguyễn Tĩnh đang suy nghĩ cũng phải quay lại nhìn nàng. Nếu là thời đại trước kia, rất có thể nàng đang câu dẫn Nguyễn Tĩnh, nhưng mà thời cổ đại chắc chắn là không thể.

Thấy người trước mặt nhìn nàng đầy vẻ dò xét, Trí Hiền mỉm cười đi đến mở cửa nhà kho. Bên trong tối mờ, có mùi thuốc nhè nhẹ tản ra. Hai người đi đến bên trong, căn phòng hoàn toàn trống rỗng quá mức sạch sẽ, khiến cho người ta cảm thấy không thích hợp. Trí Hiền đi một vòng quan sát từng ngóc ngách căn phòng, cho đến khi chắc chắn đã nhớ hết thì quay lại kéo Nguyễn Tĩnh ra ngoài.

"Ở đây rất nguy hiểm, không nên ở lâu.”

Lời vừa nói chân đã thoăn thoắt ôm nàng chạy ra ngoài, núp sau một hòn núi giả. Ngay lập tức có hai người chạy đến.

"Hình như có người đến. Ngươi tìm bên kia, ta vào trong xem xét.”

Trí Hiền ôm chặt nàng, hơn nữa còn đưa tay che miệng nàng lại tránh phát ra tiếng động. Tuy nói nàng là nô tỳ nhưng mà làn da rất mịn, dường như cũng không phải làm việc quá vất vả. Nàng không giống với những nô tỳ khác, Nguyễn Tĩnh âm thầm đáng giá. Ít nhất là nàng có thân thủ rất tốt.

Hai tên kia chạy loạn một vòng vẫn không tìm thấy gì bèn rời đi, còn tự mắng mình quá nhạy cảm.

Trí Hiền kéo Nguyễn Tĩnh đứng lên, cùng nhau rời khỏi đó.

"Sao ngươi biết có người đến?”

Nàng nhịn không được tò mò hỏi.

Trí Hiền không trả lời nàng mà trái lại còn lẩm bẩm:

"Chỉ là một nhà kho, sao lại có người canh giữ, rốt cuộc bên trong đang giấu thứ gì? Chẳng phải là căn phòng trống rỗng sao?”

"Đúng vậy, ngươi cũng cảm thấy kỳ lạ sao?”

Nguyễn Tĩnh và Trí Hiền trở về phòng đã thấy Miêu quản gia đứng trước cửa chờ đợi.

"Nguyễn Tĩnh cô nương, ta chờ ngươi đã rất lâu, ngươi mới đi đâu về vậy?”

Lúc đầu bước vào phủ, Nguyễn Tĩnh cũng không đánh giá hắn nhiều, nhưng tiếp xúc vài lần thì nhận ra, hắn chính là một tên trưởng phòng trong truyền thuyết! Bất cứ ngươi làm gì đều không thể qua mắt được hắn, cho dù có nói dối một cách hoàn hảo cũng có cảm giác hắn thật sự nhìn ra được.

"Vừa rồi ta nằm nghỉ trưa gặp ác mộng, trong lòng sinh ra chút sợ hãi, cũng may có Trí Hiền cô nương hảo tâm cùng ta đi một vòng cho khuây khỏa, lại hại Miêu quản gia phải chờ đợi. Nguyễn Tĩnh ta thật có lỗi.”

Hắn nhìn nàng, dò xét một lúc nhưng không nhìn ra manh mối, lại liếc sang Trí Hiền một cái.

"Miêu thiếu gia muốn gặp ngươi, đi theo ta.”