Quyển 2 - Chương 7: Tới cửa bắt quỷ

Tô Diệp Nhiên đã kiểm tra địa điểm nhiều lần và chắc chắn không nhầm. Nhìn quầy hàng trống trải, anh cảm thấy thất vọng, cau mày nói: "Sao lại hôm nay không tới đây, chẳng lẽ tạm thời có việc?"

"Lần này phải làm sao bây giờ? Sau lúc đó cậu không lưu lại số điện thoại của người ta, ngay cả địa chỉ cũng không có. Hiện tại đi đâu tìm người bây giờ." Dương Hoành Thịnh vô cùng lo lắng, oán giận nói.

"Tôi làm sao biết lá bùa của cô bé đó có hiệu quả chứ? Bây giờ mà còn ít kẻ lừa đảo sao? Aiz, nếu biết trước…" Tô Diệp Nhiên thở dài, khi đó anh cũng xem như là ráng chữa ngựa chết thành ngựa sống, thật sự không ôm hy vọng gì lớn, ai biết phong hồi lộ chuyển*.

*峰回路转 phong hồi lộ chuyển nghĩa là đột nhiên thay đổi 180 độ.

Dương Hoành Thịnh cũng biết hiện tại oán giận nhiều hơn nữa cũng là vô dụng, vỗ mạnh đùi, lòng nóng như lửa đốt nói: "Chúng ta có thể chờ, nhưng lão đại không thể chờ. Cậu nghĩ lại một lần nữa, xem có manh mối gì không?”

Tô Diệp Nhiên nhìn Dương Hoành Thịnh tràn đầy chờ mong trông cậy vào anh nhớ tới cái gì đó, liền liếc nhìn qua mà trong lòng cũng vô cùng lo lắng, bất đắc dĩ nói: "Tất cả cuộc nói chuyện giữa tôi và vị kia đều kể lại kỹ càng cho cậu nghe hết rồi còn đâu, nào có manh mối gì nữa."

"Tôi nói cậu thật sự là không có đầu óc, vị đại sư kia cũng đã chỉ ra quỷ khí trên người cậu, rõ ràng chỉ có đại sư huyền học mới biết được, nếu đổi lại là tôi, sớm đã xin phương thức liên lạc và địa chỉ rồi." Dương Hoành Thịnh trừng mắt nhìn anh một cái, bộ dáng vô cùng tiếc hận.

Tô Diệp Nhiên bị nghẹn họng một chút, trong lòng oán thầm, nói không chừng lão nhị còn không có hỏa nhãn kim tinh bằng anh, chỉ dựa vào tuổi tác cùng ngoại hình của cô bé kia, chắc là ở chỗ này không ít lần bị người ta coi là kẻ lừa đảo mà không quan tâm tới, anh đây như vậy không phải là phản ứng của người bình thường sao.

Lý đại sư và Viên đại sư ở bên cạnh nhìn thấy hai người sốt ruột tìm người cầu cứu mà không giống tới gây sự. Liền kinh hãi, thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, chẳng lẽ bùa của cô bé kia bán thật sự là có tác dụng sao?

"Được rồi, được rồi, để tôi suy nghĩ lại." Trong lòng Tô Diệp Nhiên cũng vô cùng lo lắng, vừa dày vò gõ gõ đầu mình, lại nhìn xung quanh vừa suy nghĩ biện pháp. Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Viên đại sư vàLý đại sư, hai mắt sáng lên.

Trì Thư Nhan cũng không biết lúc cô ở nhà đang chăm chỉ tập vẽ bùa trừ quỷ thì đang có người cố gắng tìm kiếm cô.

Viên đại sư và Lý đại sư sắp bị hai thằng nhóc này vặn hỏi đến sụp đổ, bình thường bọn họ và cô bé có bộ dạng đáng yêu này tán gẫu một chút, đối với tình huống của cô cũng không biết nhiều lắm.

Vẫn là Lý đại sư vắt hết đầu óc mới cung cấp được một tin tức hữu dụng.

"Ý của ông là, cô ấy là học sinh trường THPT số một Ninh An?" Tô Diệp Nhiên hỏi.

"Đúng vậy, bình thường cô bé này bình thường ở đây không phải vẽ bùa thì là làm bài tập về nhà, trên bìa quyển sách bài tập của cô bé ấy tôi đã từng thấy có viết trường THPT số một Ninh An." Viên đại sư cũng nhớ tới, suy nghĩ nửa ngày, bổ sung một tin tức cụ thể hơn: "Đúng rồi, hình như cô bé ấy là học sinh lớp 12/1."

Tô Diệp Nhiên và Dương Hoành Thịnh nhìn nhau, sau khi xác nhận tin tức có chính xác không, hai người họ liền nhanh chóng lái xe đến lớp 12/1, trường THPT số một Ninh An. Họ vẫn không tìm thấy người, tất cả học sinh đều ở trong lớp, nhưng vẫn không có người bọn họ muốn tìm.

"Bọn họ sẽ không nhớ nhầm chứ" Dương Hoành Thịnh thất vọng nói.

Tô Diệp Nhiên nhìn một đám học sinh đi tới đi lui, gãi gãi đầu: "Không biết, hiện tại muốn tìm như thế nào đây?"

Dương Hoành Thịnh đảo mắt, ánh mắt sáng lên nói: "Có rồi, chúng ta có thể tra hồ sơ học sinh."