Quyển 2 - Chương 8: Tới cửa bắt quỷ

Anh chọc chọc Tô Diệp Nhiên ở bên cạnh: "Cậu vẫn nhớ rõ diện mạo của người nọ phải không?"

"Tuyệt đối không có quên." Tô Diệp Nhiên vỗ ngực đảm bảo, bình thường anh đối với người có ngoại hình xinh đẹp đã gặp qua sẽ không quên. Huống chi cô bé kia, còn không phải đẹp bình thường (vô cùng đẹp).

Tô Diệp Nhiên và Dương Hoành Thịnh đi đến văn phòng hiệu trưởng, nói ra ý đồ muốn xem hồ sơ học sinh của trường học. Hiệu trưởng thấy hai đại thiếu gia này đến, thầm nghĩ gia tộc sau lưng Tô Diệp Nhiên và Dương Hoành Thịnh đều rất có thế lực, ông ta không dám đắc tội, đành phải để cho bọn họ xem.

"Tìm được rồi." Tô Diệp Nhiên hưng phấn nói, tìm kiếm nửa ngày, mới tìm ra hồ sơ học sinh của Trì Thư Nhan.



Trì Thư Nhan vừa định ra ngoài đi đến siêu thị mua chút đồ ăn, thì bị hai chiếc xe sang chặn đường trước cửa nhà mình.

Tô Diệp Nhiên và Dương Hoành Thịnh lập tức mở cửa xe đi xuống, gần như là chạy một mạch tới trước mặt cô.

“Trì… Đại sư, ngài còn nhớ tôi không? Lần trước tôi mua bùa ở quầy hàng của ngài đó." Tô Diệp Nhiên luôn cảm thấy gọi cô bé này là đại sư có hơi không được tự nhiên, giống như kẻ lừa đảo, chần chờ một chút, liền vô cùng thân mật hỏi thăm.

Trì Thư Nhan cẩn thận nhìn anh một cái, gật gật đầu mỉm cười nói: "Nhớ rõ, quỷ khí trên người anh đã tiêu tán gần hết, lá bùa kia chắc đã có chút tác dụng rồi nhỉ!"

Tô Diệp Nhiên còn chưa mở miệng nói chuyện, Dương Hoành Thịnh ở bên cạnh chen mạnh tới, điên cuồng gật đầu mà người được lợi cũng vô cùng tán đồng, mặt đầy tươi cười thân thiết nói: "Có tác dụng, tác dụng rất tốt. Trì đại sư, may mà ngài cho tôi bùa, xua đuổi đi con quỷ nhập vào người tôi."

Bằng không mấy ngày nay anh đã sớm chết bởi hành vi điên cuồng nhét thức ăn vào miệng của con quỷ đói bám vào người mình làm cho vỡ bụng rồi.

Trì Thư Nhan liếc Dương Hoành Thịnh một cái, chỉ vào mi tâm hắn nói: "Hình như con quỷ đói đã trốn kia, đã đánh dấu ở trên người anh rồi."

Khuôn mặt tươi cười của Dương Hoành Thịnh trong nháy mắt cứng đờ, hoảng sợ nói: "Đánh dấu? Ý của đại sư là? Là con quỷ đã chạy kia sẽ tìm đến tôi lần nữa sao?"

Tô Diệp Nhiên cũng vô cùng hoảng sợ, anh còn nghĩ là, đuổi con quỷ đi là xong rồi, không nghĩ tới sẽ tìm đến nữa. Vậy có phải hay không anh cũng bị đánh dấu?

Trì Thư Nhan nhìn bộ dáng hai người đều có chút sợ hãi khủng hoảng, suy nghĩ một chút liền an ủi nói: "Không có việc gì, nó cũng không có bao nhiêu năm đạo hạnh, nhập thân nhiều lắm cũng là vui chơi giải trí, so với những quỷ khác, tính cách của nó coi như ôn hòa không ít."

Nhưng mà Dương Hoành Thịnh một chút cũng không được an ủi, anh vừa nghĩ tới ngày hôm qua tỉnh lại, liền cảm giác bụng mình sắp căng nứt.

Cảnh tượng sau khi nhét đầy đồ ăn làm bụng của anh không khác gì phụ nữ mang thai 3 tháng, vô cùng đáng sợ, nếu chậm hơn chút nữa, bụng anh sẽ bị rách, loại ác quỷ này mà coi như tính cách không tệ sao?

"Vậy phải làm sao bây giờ? Trì đại sư, tôi chính là độc đinh truyền từ đời thứ ba của nhà chúng tôi, ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu!" Dương Hoành Thịnh trong khủng hoảng cũng quên chừng mực, trực tiếp giữ chặt cổ tay Trì Thư Nhan.

Thẳng đến khi Trì Thư Nhan nhìn chằm chằm cổ tay hắn, Dương Hoành Thịnh mới không cam lòng buông tay ra.

"Chuyện này thì dễ thôi, trước tiên anh đừng mang bùa hộ mệnh gì trên người nữa."

Trì Thư Nhan suy nghĩ một lát, trực tiếp nói: "Chờ nó tới là có thể một lần hốt gọn, cả đời nhàn nhã."

Tô Diệp Nhiên cũng vui vẻ phụ họa một tiếng: "Đúng vậy, lão nhị, đã như vậy, lá bùa hộ mệnh này của cậu không bằng đưa cho tôi trước đi."

Dương Hoành Thịnh vội vàng giơ hai tay lên bảo vệ bùa hộ mệnh của mình, liền giống như con gái nhà lành cương quyết cự tuyệt tên dê xồm: "Đừng mơ tưởng!"

Lại chờ mong nhìn về phía Trì Thư Nhan lắp bắp nói: "Đại sư, có biện pháp nào không có nguy hiểm không?"

Trì Thư Nhan lắc đầu tuyệt tình nói: "Không có."

Sắc mặt Dương Hoành Thịnh lập tức sụp đổ, uể oải vô cùng, hối hận đến xanh cả ruột.