Chương 13: Tại sao cô lại không ăn

Ngoài uống thuốc, nàng còn lấy sương hoa lan màu xanh biết làm một loại kem dưỡng da mặt, sau khi rửa mặt, nàng vỗ nhẹ lên mặt cả khuôn mặt trở nên hồng hào, mịn màng không chút tì vết. Du Uyển dùng kẹp tóc bằng gỗ buộc tóc ra sau đầu, tắm rửa xong mở cửa ra, Khấu Xung vừa mới từ cửa lớn đi vào, nhất thời sững sờ, đứng đó nhìn nàng.

Ánh mắt Du Uyển kiên định, hai tháng trở lại đây nàng rất ít khi nói chuyện với Khấu Xung, gần như coi hắn như không khí. Nàng không còn như trước, đối đầu với hắn, như thể hắn không còn tồn tại ở trong mắt nàng, vui buồn. Dù là Hồ Hạnh Nương bí mật trợ cấp đồ ăn ngon cho con trai, hay là Khấu Xung lặng lẽ đưa đồ đến cho Du Uyển, nàng vẫn im lặng mà không hề có động tĩnh gì, hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ.

Du Uyển từ bên cạnh Khấu Xung đi ngang qua, nói chuyện với Du Hương Nguyệt đang đứng trước cửa.

"Cha muội đã mang tất cả những đồ mà muội muốn về rồi, muội hãy đến lấy đi."

"Ừm, chiều muội sẽ đến lấy."

"Không phải muội đang vội sao? Nếu muội đi vào buổi chiều,cha của tỷ sẽ đi ra ngoài, hôm nay ông còn phải đến Lục Sơn trấn, buổi tối cũng không biết liệu có trở về hay không. "

Du Uyển tiễn Du Hương Nguyệt đi, thay vào đó đến nhà của người tam thúc và nói những khó khăn của nàng một cách uyển chuyển ,

“Đợi đến một ngày nào đó con sẽ lên thị trấn bán những hộp sáp thơm hoa hồng này đi, con nhất định sẽ trả được hết số tiền cho tam thúc. Tam thúc, người đại nhân đại lượng, cho con khất thêm vài ngày. "

Nếu vay mượn người ngoài, việc kinh doanh nhỏ này đương nhiên sẽ thất bại,Du Uyển là người một nhà, còn là hậu bối, lại là lần đầu tiên nhờ vả nên rất khó để từ chối. tam thúc nói:

"Theo lý mà nói, ta không nên lấy tiền của con, nhưng công việc kinh doanh của tam thúc nhỏ, cũng cần phải dành dụm ít tiền tiêu vặt."

Tam thẩm cầm đồ hốt rác từ ngoài cửa tiến vào, vừa nhìn thấy Du Uyển ánh mắt bà ấy chợt lóe sáng lên,

“Uyển Nhi cũng xài đồ mà mình tự làm ra sao? Nó trở nên trắng hơn rất nhiều. Thật đáng tiếc là tam thẩm của cháu không có tiền, nếu không ta sẽ giúp cháu khai trường công việc kinh doanh. "

Tam thẩm càng nhìn Du Uyển trái tim bà ấy càng thấy bức rức, chỉ là những thứ của Du Uyển thực sự không vừa túi tiền của những người phụ nữ con nhà nông dân, cũng không thể xin không đồ của hậu bối. Vì bà ấy biết rằng Du Uyển vì để làm ra những hộp son dưỡng này, toàn bộ số tiền nàng đã vay em gái của mình, vì vậy bà ấy làm sao có thể nỡ lòng nào tống tiền cháu gái của mình.

“Đợi cháu kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ hiếu thuận với tam thẩm.”

“Tình cảm tốt như vậy, thì ở lại cùng ăn sáng đi, ăn xong rồi hẳn đi, vừa hay ở nhà đang hầm gà. Hôm nay là ngày sinh thần của tam thúc con, bảo ông ấy không được ra ngoài, nhưng ông ấy nhất quyết muốn đi chậm một ngày cũng không được, cũng không thấy kiếm được bao nhiêu tiền.”

Tam thúc nói:

“Bà nói những điều này để làm gì? Mau đi ăn cơm thôi, tôi còn phải ra ngoài nữa.”

Nhà nông không đến tết hoặc lễ tiết thì rất hiếm khi được ăn thịt, cả nhà ít nhất cũng phải có bảy tám người, có thể có được bao nhiêu. Du Uyển nói cảm ơn với tam thẩm, rồi chạy ra khỏi cửa, vừa ra ngoài đã ngửi thấy mùi canh gà thơm nức mũi bốc lên, cơn thèm ăn trong bụng sắp nổi lên, nàng cũng đã lâu lắm rồi không được ăn thịt.

Vào buổi tối trong nhà có món thịt gà hầm, Hồ Hạnh Nương vui vẻ đặt nó lên bàn trong một cái chậu, mời mọi người ăn cơm,

"Hôm nay Xung nhi thật may mắn, ta vừa lên núi đã gặp một con chim trĩ. Nó khá béo , và có một lớp dầu vàng nổi trên đó. Vừa hay, khoảng thời gian này là vụ mùa cày cấy, người làm chủ nhà như cháu cũng không chăm sóc tốt cho bản thân, Xung nhi đã nửa tháng không ăn cơm ở nhà, đồ ăn trong võ quán làm gì có dinh dưỡng, ngay cả Phù nhi cũng thèm ăn thịt, ta trực tiếp dùng rau khô hầm nhừ, nồi này có thể ăn được hai bữa."