Chương 14

Du Gia Hưng nhìn thấy thịt gà cũng rất vui, gà ở nhà không nỡ ăn thịt, phải để dành lấy trứng hoặc bán lấy tiền, Khấu Xung thường lên núi săn bắn, kiếm được vài con thỏ, gà lôi, và bữa ăn thịnh soạn có cả hươu sao và lợn rừng.

"Hiếm khi trở về, chúng ta còn phải đi đường hơn một canh giờ, chi bằng lên núi nghỉ ngơi đi, hơn nữa chỉ sợ vết thương trên mắt còn chưa khỏi hẳn, vì vậy không thể cẩu thả. Lần sau, tốt hơn là nên đi cùng ai đó, nhỡ xảy ra việc gì cũng dễ dàng lo liệu."

Hồ Hạnh Nương nhìn con trai một cách âu yếm,

"Mẹ nói cho con biết, một mình hắn không mệt."

Thuận tay xé hai cái đùi gà ra, Sau đó, chia đùi gà thành hai cái, Du Gia Hưng một cái và Khấu Xung một cái. Khấu Xung đưa chân gà cho Khấu Phù:

"Muội muội và mẹ ăn đi."

Du Gia Hưng nhìn cô gái ngồi bên cạnh không nói không rằng, chọc chọc miếng củ khoai trong bát, cũng không gắp thịt, ông muốn gắp đùi gà đưa cho nàng. Nhưng Du Uyển tay nhanh lẹ mắt che miệng bát lại,

“Cha ăn đi, hôm nay là sinh thần của tam thúc, tam thẩm giữ con lại ăn cơm, con ở bên này cũng đã ăn thịt gà rồi.”

Khấu Xung nhìn nàng một cái, đi theo sau đũa của Du Uyển, gắp một miếng cà rốt. Du Gia Hưng chợt hiểu ra:

“Thảo nào, hôm nay gọi ta đi ăn cơm, thì ra là thế. Ta còn quên cả hôm nay là sinh thần của tam thúc con, thảo nào con ăn cơm ở bên này, đợi lát nữa ta sẽ mang nửa vò rượu trên bệ cửa sổ trong phòng tặng cho tam thúc con, ta cũng không cần đến đó nữa.”

Hồ Hạnh Nương lập túc nói:

“Trong nồi vẫn còn thịt gà, múc một bát đem qua đó, không cần biết bọn họ đã ăn hay chưa, đây chính là tâm ý của chúng ta.”

Du Gia Hưng nhìn Hồ Hạnh Nương một cái, mặc dù mới kết hôn được một năm, nhưng giữa vợ và chồng cũng rất thầm hiểu ý nhau.

Sau khi ăn xong, Du Uyển mang đồ đạc ra ngoài, đi được một lúc, người ở phía sau vẫn đi theo nàng. Nàng tăng tốc đi nhanh hắn cũng đi nhanh,nàng đi chậm lại, hắn cũng đi chậm lại, Du Uyển quay đầu lại lườm hắn,

“Anh đi theo tôi làm gì vậy?”

Trong hai tháng vừa qua, đây là cuộc đối thoại hiếm hoi giữa Du Uyển và hắn, mặc dù giọng điệu không tốt lắm, Khấu Xung vẫn lơ đãng,

“Trời tối rồi, tôi đi cùng với cô.”

“Vậy anh đi đi,tôi về đây.”

Nàng đưa đồ lên phía trước.

Khấu Xung chắp tay sau lưng, thiếu niên dáng người cao thẳng giống như liễu mềm trong gió đêm, giọng nói có chút kiềm chế nói:

"Tôi không biết đường.”

“Vậy mà anh còn đi theo tôi?”

Du Uyển lười để ý đến hắn, khẽ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi quay đầu đi chỗ khác.

Du Uyển chỉ có khuôn mặt giống nhà họ Du, còn đường nét thì giống mẹ hơn, vẻ đẹp sâu sắc, đôi mắt màu nâu sẫm khác với người đương thời, trong sáng như hạt lưu ly. đường nét khuôn mặt thanh tú không giống gái nông thôn chút nào. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã biết nàng rất xinh đẹp, dương mắt nhìn ba mẹ con bọn họ xâm nhập nhà nàng, giống như một con báo rừng nhỏ nhe răng nanh vuốt, thỉnh thoảng sẽ gây ra cho hắn một vài phiền phức, chọc giận hắn liền nói những lời lẽ thô tục với hắn.

Nhưng dạo gần đây, nàng lại dường như không để ý tới hắn, không quan tâm đến sự tồn tại của người ngoài ở trong nhà mình, không quan tâm đến mẹ của hắn thiên vị hắn, phân rõ ranh giới với hắn một cách triệt để, khiến người khác không biết nên nghe theo ai. Khấu Xung có chút tức giận, có chút chán nản, nhưng hắn không biết làm thế nào để lấy lòng nàng,hắn không dám chọc ghẹo nàng một cách hấp tấp. Nàng chỉ là thu hồi móng vuốt sắc bén lại, một khi vượt qua ranh giới, nhất định sẽ cào nát da thịt người ta.

“Tại sao cô không ăn gì hết vậy?”

Khấu Xung đi phía sau Du Uyển nửa bước, không cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy mái tóc đen óng đẹp đẽ của nàng. Hắn đã từng nhìn thấy lúc nàng đang gội đầu ở trong nhà, tóc sau khi hong khô, liền trở thành một dải lụa xanh như thác nước, càng mượt mà hơn.

Du Uyển biết rằng hắn không có ý đồ gì, cũng không có ý nghĩ ngay thẳng,

“Không muốn ăn không được sao?”