Chương 22

Du Uyển vui vẻ gói tiền, định đi dạo một vòng quanh trấn Dương Khang, lần trước số đồ mà nàng mua về đã ăn hết từ lâu, bất kể là làm sáp thơm, phấn nước hay bánh ngọt, đều cần đến nguyên liệu. Sau khi rời khỏi cửa Bách Hương Các, nàng đi về phía đường chính, mới đi được vài bước đã cảm thấy như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, tâm trí và đầu óc Du Uyển cảm thấy rất căng thẳng, trong lòng nghĩ rằng chẳng lẽ nào lại xui xẻo đến như vậy, vừa mới trốn khỏi Khấu Xung đã gặp phải bọn cướp?

Nàng ngược lại lại không hề bối rối chút nào, chỉ là đi đến chỗ đông người, đi ngang qua một con hẻm, đột nhiên bị kéo vào, tiền vừa đưa tới tay chưa kịp nóng đã bị cướp sạch. Những người đó rất đáng sợ, bốn năm người vây quanh nàng, thủ lĩnh của bọn cướp đột nhiên đến thương lượng với nàng ,chỉ cần nàng giao ra công thức làm sáp thơm, nhất định sẽ thả nàng trở về nguyên vẹn, nếu không sẽ bán nàng đến phía nam. Nhìn khuôn mặt của nàng có lẽ sẽ bán được rất nhiều tiền.

Du Uyển tức giận nhưng khuôn mặt nàng vẫn rất bình tĩnh,

"Không phải tôi không muốn giao công thức, chỉ là sáp thơm hoa hồng phải được làm từ hoa hồng trồng ở nhà tôi để chiết xuất ra tinh dầu và hoa của nơi khác đều không có tác dụng. Vừa hay, mùa hè năm nay trên núi lúc hoa hồng nở rộ, tôi đã hái rất nhiều và đem cất chúng ở trong nhà, chỉ cần ngươi thả tôi đi, tôi sẽ nói cho ngươi công thức, hoa tôi cũng tặng cho ngươi."

Nàng rất hiểu chuyện thời thế, trong hoàn cảnh hiện tại, đối đầu hay ngoan cố phản kháng đều không có tác dụng, việc đầu tiên là phải bảo vệ chính mình, như vậy mới có thể nói đến chuyện sau này. Thấy nàng nói nhiều như vậy, đối phương cũng khách khí hơn,

"Được rồi, nếu cô nương đã nói nhiều như vậy, chúng tôi cũng không làm khó cô, chỉ là chúng tôi chỉ muốn mời cô nương ở lại trấn vài ngày, đợi sau khi chúng tôi lấy được công thức sẽ thả cô về nhà. Cô yên tâm, chủ nhân của tôi là người giữ lời hứa nói được làm được."

Du Uyển cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế nàng đã ở lại thị trấn vài ngày, khi nàng trở về còn không thể đánh lạc hướng với những chuyện tầm phào, không biết làm thế nào để giải thích chuyện này với cha mình. Nàng còn muốn để sau thương lượng, nhưng đối phương cũng không nói nhiều lời với nàng, vẫy tay hai người đi tới đem nàng mang đi.

Đúng lúc này, một vài người trong đó từ phía sau đi ra, hoàn toàn không thấy rõ động tác của hắn ta, bốn năm người đàn ông trung niên đều hỗn độn lăn lộn trên mặt đất, hoặc là ôm đầu hoặc là ôm chân liên tục kêu lên a ôi , người nói chuyện với Du Uyển xen lẫn nỗi sợ hãi,

"Ở đâu ra người ăn không ngồi rồi dám xen vào việc của gia đình tôi, tôi nói cho ngươi chủ nhân của tôi là phủ nha của quận Hóa Long!"

Khấu Xung bỏ ngoài tai những lời nói đó, một chân đá người đó lăn ra, đi vài bước tới trước mặt Du Uyển ,hắn nhìn nàng với vẻ mặt u ám, đảm bảo rằng nàng không bị thương cũng không bị người khác lợi dụng, vẻ mặt càng thêm u ám, nắm lấy tay nàng và rời đi. Vừa bước ra khỏi ngõ, Du Uyển thoát khỏi tay Khấu Xung và chạy trở lại.

Hai chân mày của Khấu Xung cau chặt lại, lập tức đi đến bắt nàng lại, Du Uyển đã tự mình trở về, chủ động nắm lấy tay hắn,

“Đi thôi.”

Nàng là quay trở lại để lấy ngân lượng của mình, vất vả lắm mới kiếm được, sao có thể dễ dàng để lại cho những tên cướp đó. Sau khi nàng lấy lại tiền, người đó vẫn còn đang la hét chửi mắng bảo hộ để lại cái tên, nhà họ Trương bọn hộ nhất định sẽ không tha cho hắn.

Phủ nha của quận Hóa Long, họ Trương, Du Uyển cảm thấy có chút quen tai,

“Cô quen biết bọn họ sao?”

Khấu Xung nhìn bề ngoài có vẻ bình thản tựa mây trôi, vững vàng, nhưng trên thực tế thân thể cứng ngắc, cơ bắp đều căng thẳng, mọi cảm giác hoàn toàn tiêu tán, dồn hết lực chú ý vào bàn tay. Quanh năm luyện võ, múa đao múa gậy, thân thể rất cường tráng, không sợ mưa gió, lòng bàn tay có một tầng vết chai, thô ráp mài mòn.

Nhưng bàn tay của Du Uyển lại nhỏ nhắn trơn bóng, xương yếu ớt, ngoan ngoãn nằm vào nhau trong tay hắn, sờ vào mềm mại dễ chịu.

Cổ họng Khấu Xung không tự chủ được khát đến khô cả cổ, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình đến nơi khác,

“Người đàn ông đó là quản gia trưởng của gia đình quan huyện.”

Trước đó, chiếc phi tiêu do văn phòng chính phủ vận chuyển đến, đã nhìn thấy qua một lần từ phía xa xa.