Chương 23: Được hắn cõng về nhà

Trương Huyện Thừa! Du Uyển ngay lập tức nhớ rằng đó là một tin đồn mà nàng đã nghe nhiều lần sau khi nàng kết hôn với gia đình Chu ở kiếp trước. Nghe nói phu nhân của Trương Huyện Thừa mở một tiệm bột tên là Vạn Trang Phường, buôn bán rất tốt, nhưng Trương phu nhân trong tay có mấy công thức bí mật, đều bị người khác dùng thủ đoạn bí mật cướp đoạt, cả nhà thậm chí còn bị hại đến nhà tan cửa nát, bởi vì nhà họ Trương rất mạnh , mới không thể vạch trần bọn họ.

Nàng nhất định đã bị nhà họ Trương theo dõi ngay từ lần đầu tiên nàng đến Bách Hương Các , hôm nay vừa ra ngoài đã bị theo dõi, nhất định có người đang ôm cây đợi thỏ đợi nàng đến. Nói cái gì mà mời nàng ở lại thị trấn chơi vài ngày, nhất định là sau khi lấy được đồ sẽ muốn gϊếŧ người diệt khẩu, dù sao thì chỉ có đồ của người chết mới có thể sử dụng một cách thoải mái.

Nàng còn chưa kiếm được bao nhiêu tiền, đã bị nhắm đến rồi, Du Uyển cảm thấy mệt mỏi. Nhưng nàng cũng biết rõ quyền thế kiếp này của mình, không giống như kiếp trước có thể dựa vào Chu gia, đồ dùng mặc dù tốt, nhưng không giống như bây giờ sau khi gia nhập Thương Lan Sương Lộ bất chấp phản lại ý trời.

Quả nhiên, những người thuộc hộ nghèo và hộ nhỏ bao giờ cũng khó vươn lên. Cũng giống như Khấu Xung, hắn muốn tự mình xây dựng sự nghiệp, để tạo ra một bầu trời của riêng mình,chỉ ở một nơi nhỏ như huyện Hóa Long hắn sẽ không có tương lai, cho dù An Hi Vệ nguy hiểm đến đâu,quanh năm phải đối phó với những con người man rợ, có đi mà không có về, hắn vẫn chạy đến đó để gia nhập quân đội mà không chút do dự.

Du Uyển im lặng, dựa nửa người vào người Khấu Xung mà không hề hay biết. Khấu Xung như một cây to vững chắc, che mưa gió cho tơ hồng yếu ớt, cho nàng bấu víu vào.

Hắn gần như ôm lấy nàng,

“Đừng sợ, họ không thể làm gì cô đâu.”

Du Uyển nhanh chóng lấy lại tinh thần, rút

tay khỏi tay Khấu Xung, suýt chút nữa ngã xuống đất. Khấu Xung vội vàng đỡ lấy nàng, mắt cá chân của Du Uyển hơi đau, miệng hơi mím lại, thấp giọng nói:

" Chân ta bị thương rồi, đau quá."

Khấu Xung không nói lời nào, một tay đỡ lấy eo nàng, một tay vòng qua đầu gối nàng, nàng được bế lên một cách chắc chắn, tìm thấy một phòng khám y tế gần đó. Cũng may ,cơ xương bị dập một chút ,nhưng không nghiêm trọng, bôi thuốc đúng giờ, không dùng vũ lực trong vòng một tháng, rất nhanh có thể sớm bình phục trở lại.

Tùy ý tìm một quán mì và ăn một bát mì ramen nhiều thịt, Du Uyển lấy lại tinh thần, bây giờ nàng không thể đánh bại Vạn Trang Phường, nhưng nàng không sợ họ. Nhà họ Trương đã dám làm chuyện thất đức như vậy thì nhất định phải có ý đồ muốn báo thù, điều này khiến nàng lo lắng, nàng biết ai có thể điều khiển được gia đình hắn ta.

Chỉ là trong thời gian ngắn, nàng chắc chắn sẽ không thể một mình giao hàng trong thị trấn, kinh doanh mặt tiền lớn như Bách Hương phường, nhất định phải có chỗ dựa, có thể không sợ gia đình họ Trương, nàng không giống vậy, xuất đầu lộ diện sợ là sẽ bị ép cho đến chết. Nàng chỉ hy vọng chủ tiệm Lưu đáng tin cậy một chút, Trước khi nàng lên lến, đừng tiết lộ tin tức của nàng cho gia đình họ Trương .

Du Uyển buồn ngủ, nằm trên vai Khấu Xung và thở dài. Nàng không muốn bảo hắn cõng mình, nhưng lời nói tàn nhẫn mà nàng nói ra lần đó vẫn còn văng vẳng bên tai, vừa nói ra nàng đã tát vào miệng mình, tuy không xấu hổ nhưng vẫn rất khó xử.

Chưa bao giờ họ lại đầm ấm và hòa hợp đến thế. Du Uyển khó chịu đến mức không muốn nói chuyện, Khấu Xung cũng không nói gì, hắn luôn là người ít nói, hơn nữa thường dùng hành động thay lời nói. Giống như kiếp trước của hắn, cho dù nàng có cuồng loạn như thế nào, nhảy cẫng lên, hắn cũng chưa bao giờ cãi nhau với nàng, chỉ là ngày lúc mà nàng kiêu ngạo nhất sẽ cho nàng một đòn trí mạng. Thật ra, Du Uyển thực sự không muốn trở thành kẻ thù của hắn, bởi vì Khấu Xung thực sự là một kẻ thù đáng sợ, hắn biết cách chịu đựng, giỏi về chiến lược và thông minh, làm kẻ thù với hắn thực sự không phải là một trải nghiệm tốt .