Chương 7

Lý Cảnh Hòa thương yêu Lô Vãn, cho nên đã cố ý mời Lý Hoán Vĩ đến điều trị thân thể cho Lô Vãn.

Lý Hoán Vĩ đã bốn mươi tuổi, đôi mắt như đại bàng của ông ta đã nhìn thấu bộ mặt giả dối của Lô Vãn, sau khi bắt mạch đập, Lý Hoán Vĩ giả vờ tươi cười nói: “Thủ đoạn của nương nương thật giỏi, thân còn chưa phá, mà đã khiến ca ca ta mê đến thần hồn điên đảo.”

Cho dù Lý Cảnh Hòa có sủng ái Lô Vãn thì sau khi điều tra chân tướng sự việc cũng giận tím mặt. Đặc biệt là khi Lý Hoán Vĩ nói thẳng Lô Vãn là gái còn trinh, những đêm triền miên đó không thể là giả, không biết Lô Vãn dùng loại cổ thuật nào để mê hoặc tâm trí của ông ta. Lý Cảnh Hòa tức giận, bóp cổ Lô Vãn.

Cần cổ mảnh khảnh của Lô Vãn bị Lý Cảnh Hòa bóp chặt khiến nàng không thể thở được, khuôn mặt xinh đẹp nhanh chóng bị nghẹt đến đỏ bừng. Trong miệng nàng còn đang nhẹ giọng cầu xin tha thứ: “Bệ hạ, thần thϊếp không có.”

Cuối cùng Lý Cảnh Hòa cũng không đành lòng bóp chết nàng, ông ta mang theo lửa giận ngút trời rời đi cùng Lý Hoán Vĩ. Trước khi ra khởi cửa, Lý Hoán Vĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua mỹ nhân ngã ngồi trên giường, mái tóc dài tán loạn, trong lòng ông ta cũng có chút cảm giác xao động.

Quả nhiên là yêu cơ hại quốc. Trên đường hồi kinh ông ta đã nghe về tiếng tăm của Lô Vãn, trong dân gian lan truyền rằng mặt nàng có thể sánh với Bao Tự*, chỉ khẽ liếc mắt đã câu mất hồn phách của nam nhân. Lúc cưỡi trên lưng ngựa ông ta còn châm chọc thế nhân ăn kém hiểu biết, nhưng không ngờ khi thật sự nhìn thấy, ông ta mới nhận ra sắc đẹp thật sự là một vũ khí đáng sợ.

(*)Bao Tự (褒姒), hay Tụ Tự (褎姒) là vương hậu thứ hai của Chu U vương trong lịch sử Trung Quốc và là mẹ Thế tử Bá Phục (太子伯 服). Nàng là mỹ nhân xinh đẹp, quyến rũ. Truyền thuyết kể rằng, Chu vương mê say nàng nhưng chưa bao giờ thấy nàng cười nên ra lệnh ai làm cho nàng cười sẽ thưởng nghìn lạng vàng

Nhưng nàng lại có tâm địa độc ác. Đế vương nhìn có vẻ khỏe như vâm, nhưng bên trong thiếu hụt, nếu cứ mặc kệ như vậy, thì qua mấy tháng nữa sẽ bất ngờ qua đời.

Lý Hoán Vĩ nói toạc mọi chuyện ra, sau khi thái y chẩn bệnh và chữa trị cũng nói suy nhược nghiêm trọng. Chút thương tiếc cuối cùng của Lý Cảnh Hòa cũng từ đó mà tiêu tán, triệu Thịnh Tuyết Tản vào cung ngay trong đêm.

Đã là cuối thu, sau khi Hoàng đế đi, trong cung vốn náo nhiệt lập tức trở nên vắng vẻ. Lô Vãn ngồi ở trước bàn viết một phong thư, viết xong, nàng cầm lên kiểm tra một lần, cuối cùng không niêm phong, trái lại đặt nó trên ngọn lửa trên nến, ngọn lửa lập tức bén lên, phong thư nhà kia hóa thành tro bụi. Giống như nàng, khi sự việc bị bại lộ, cái chết là kết thúc đã định.

Nàng phái Lê Nô, để nàng ấy xuất cung hồi Vân Điền trong đêm.

Lê Nô nước mắt ào ào rơi xuống, nhưng Lô Vãn giữ vững lập trường, nhất định phải để Lê Nô rời đi trong đêm, nếu không đêm nay sẽ treo cổ ở cổng cung. Lê Nô ôm bạc được Lô Vãn chuẩn bị cho, nàng ấy rời đi theo con đường nhỏ trong biệt viện, cứ đi được một bước là nàng ấy lại quay đầu lại một lần.

Cuối thu vắng vẻ, đột nhiên chỉ còn lại một mình Lô Vãn, nàng ngước nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên bầu trời, không biết sắp tới sẽ như thế nào, Hoàng đế sẽ dùng phương pháp nào để tra tấn mình. Mình sẽ chịu hết vũ nhục mà chết như mẫu phi năm đó sao?

Nàng sẽ luôn nhớ đến mẫu phi trần trụi treo lơ lửng trên tường thành. Nữ nhân đẹp nhất thiên hạ, bởi vì thuộc về nam nhân của một tiểu quốc, mà dẫn tới họa gϊếŧ người.